Tiếp theo đó.
Tô Thương và Vương Phú Quý đang ngồi ở một tiệm trà sữa uống trà sữa, khoảng hơn một tiếng sau thì Lý Nguyệt và Lưu Sở Điềm mới từ bên ngoài đi vào.
Trong đó, trên tay của Lưu Sở Điềm xách theo một túi giấy, chắc hẳn là vừa mới đi shopping về.
"Vương Phú Quý, em mua thuốc giảm đau cho anh, sao anh không dùng?" Ánh mắt đầu tiên của Lưu Sở Điềm là nhìn về phía Vương Phú Quý.
"Cần em lo sao?"
Tô Thương đang ngồi ở bên cạnh, cho nên Vương Phú Quý phấn khích nói: "Lưu Sở Điềm, em đừng có mà phách lối, sông có khúc, người có lúc, không có ai hèn mãi đâu, rất nhanh thôi anh sẽ đè bẹp em xuống, hung hăng giày vò em cho mà xem?"
"Anh khùng hả?" Lưu Sở Điềm mặt tràn đầy nghi ngờ nói.
"Em mới khùng!"
"Không có khùng sao lại nói mấy lời này?"
"Ha ha, anh lười giải thích với em."
Vương Phú Quý bước tới, hoàn toàn không coi Lưu Sở Điềm ra cái gì, trực tiếp giật lấy cái túi trong tay đối phương, vừa mở, vừa nói: "Để anh xem em mua những cái gì, ô ô ô, nội y sao, còn là cỡ B nữa, nhỏ vậy sao, Vương Phú Quý anh đi đến mấy quán bar thì đều chọn mấy em nhân viên đạt tiêu chuẩn C đó, em như vậy là không đạt chuẩn rồi."
Sau khi biết được Lưu Sở Điềm đã mua cái gì, Vương Phú Quý liền bĩu môi, cười châm chọc nói.
"Vương đại thiếu gia, cậu quá đáng rồi đó." Tô Thương ở bên cạnh nhắc nhở.
"Quá đáng chỗ nào."
Vương đại thiếu gia lại nói móc tiếp: "Tô đại thiếu gia, những chuyện này anh hiểu rõ hơn tôi, phải to thì mới thoải mái hơn, cho nên đừng tưởng là tôi không biết nha, anh thích cỡ D chứ gì, cỡ F có khi còn thích hơn nữa."
"Bộ dạng cậu như vậy chắc là ngứa đòn rồi."
Tô Thương tối sầm mặt lại, nhìn sang Lưu Sở Điềm, thản nhiên nói: "Lưu Sở Điềm, cô cứ tùy ý đi, không cần kiềm chế bản thân nữa, tên này thật sự phải dạy dỗ lại mà."
"Vâng."
Lưu Sở Điềm gật gật đầu, nếu như không phải sợ Tô Thương ngăn cản lại thì cô ấy sớm đã ra tay dạy dỗ Vương Phú Quý một trận rồi.
Bây giờ lại được sự cho phép của Tô Thương, biểu cảm của Lưu Sở Điềm trầm lại, lập tức kéo áo của Vương Phú Quý vào trong một căn phòng ở tiệm trà sữa.
Vương Phú Quý nhất thời trợn tròn mắt, vùng vẫy mấy lần nhưng cũng không có tác dụng gì, thế là nuốt nước miếng một cái, sợ hãi cầu xin: "Tô đại thiếu gia, anh em tốt, cứu tôi với!"
"Tự cầu phúc cho mình đi." Tô Thương khẽ cười nói.
Ngay sau đó.
Vương Phú Quý liền bị Lưu Sở Điềm lôi vào bên trong, sau đó từ bên trong vang lên tiếng kêu la thảm thiết của Vương Phú Quý.
"Lưu Sở Điềm, tiểu Điềm Điềm, chị gái của anh ơi, anh sai rồi, em đừng đánh anh nữa, được không."
"Không phải anh cố ý chê cười em đâu, kỳ thực anh cũng chỉ thích nhỏ nhỏ thôi, cỡ B là vừa hợp luôn, nằm gọn trong một tay nè."
"F*ck, Lưu Sở Điềm, đừng nghĩ anh sợ em thật nhé, đừng trách anh không có nhắc em đó, qua mấy ngày nữa thôi thì anh sẽ mạnh hơn em cho mà coi, em lo mà đối xử với anh tốt một chút, nếu không anh sẽ ra tay không chút lưu tình nào đâu đó."
"A, yêu đương khổ sở quá đi!"
...
Tô Thương và Lý Nguyệt không ở lại tiệm trà sữa nữa mà sau khi mua trà sữa xong thì đã rời đi rồi.
Khoảng mấy phút sau, hai người đã đi đến nhà xe.
Tô Thương ngồi vào ghế lái, còn Lý Nguyệt ngồi ở ghế phụ bên cạnh.
"Vợ à."
Lúc này, Tô Thương nhìn Lý Nguyệt, rồi tò mò hói: "Anh thường đi đến quán bar mà em không nổi giận thật sao?"
"Giận chứ." Lý Nguyệt nói.
"Vậy thì sao không thấy em có biểu hiện gì hết vậy?" Tô Thương lại càng tò mò hơn.
"Trước mặt người ngoài, em muốn giữ thể diện cho anh, nếu không thì em giống như người không biết giữ đại cục rồi."
Lý Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Tô Thương, rồi vén sợi tóc lên, nghiêm túc nói: "Còn nữa, em cũng chỉ tức giận một chút thôi, cũng không để bụng cho lắm."
"Anh là người đàn ông như thế nào, trong lòng em hiểu rõ, anh có thể vui chơi ở bên ngoài nhưng phải biết giữ chừng mực."
Lý Nguyệt nói thêm: "Em biết trong lòng anh cũng có em, như vậy là đủ rồi."
"Giống như trước đây em từng nói, bất kể anh có bao nhiêu người phụ nữ , thì trong tim anh, em phải là người quan trọng nhất."
"Vợ à, sao em lại sáng suốt, rộng lượng như vậy chứ?" Tô Thương cười nói.
"Ừm."
Lý Nguyệt lại nghiêm túc nói: "Tô Thương, em không có nói đùa với anh đâu."
"Một người đàn ông ưu tú thật sự, thì bên cạnh khó tránh được nhiều vô số kể những bóng hồng vây quanh, ôm ấp, yêu thương."
"Người đàn ông bình thường, thì Lý Nguyệt em không để vào trong mắt, anh là người đàn ông lọt vào trong mắt em, thì chính là người ưu tú trong những người ưu tú, em đã chọn anh rồi thì cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý."
Lý Nguyệt nói tiếp: "Cho dù anh có mười, một trăm người phụ nữ thì em cũng sẽ không để ý, bởi vì như vậy đã chứng minh được em không có nhìn sai."
"Nếu như có một số việc đã định sẵn là không thay đổi được, thì việc gì em phải quản anh nữa chứ, khiến cho anh không thoải mái thì cũng là làm cho em cũng không thoải mái theo rồi."
Lý Nguyệt suy nghĩ rất thoáng, mỉm cười nói: "Tô Thương, anh cần phải nỗ lực thêm mới được, tranh thủ hấp dẫn thêm nhiều cô gái nữa thì mới chứng minh được mắt nhìn người của em không sai."
"Vợ à, em đúng là một cô gái biết giữ đại cục mà."
Tô Thương không khỏi tán thưởng, càng ngày càng yêu thích Lý Nguyệt rồi, nhưng mà anh lại cam kết nói: "Nhưng em yên tâm, anh không phải là loại đàn ông phong lưu, trăng hoa kia đâu, cả đời này anh chỉ cưới mình em thôi!"
"Thôi đi, được rồi đó."
Lý Nguyệt lườm Tô Thương trước, rồi nói: "Em còn hy vọng anh tìm cho em thêm mấy chị, em gái nữa cơ, để em trải nghiệm cảm giác làm chủ của một hậu cung là như thế nào."
"Ha ha, vợ ơi, ý tưởng này của em không tồi nha, nhưng mà, trong phim truyền hình muốn làm chủ hậu cung thì em phải có con nối dõi mới được, không có thái tử làm chỗ dựa, thì ngôi vị hoàng hậu này của em ngồi cũng không yên ổn nha."
Tô Thương nhìn Lý Nguyệt cười đùa nói: "Nếu không thì, vợ, anh với em sinh con trước đi, như vậy con trai trưởng của chính thất sẽ có tư cách làm thái tử rồi."
"Anh...không biết xấu hổ, lại nghĩ mấy chuyện bậy bạ rồi!" Lý Nguyệt lập tức đỏ bừng mặt lên.
"Ha ha, đến đi, ở trên xe cũng rất kích thích nha, em còn mặc váy nữa, vậy thì cũng không cần cởi quần áo đâu, vô cùng tiện mà." Tô Thương vừa cười nham hiểm, vừa đè Lý Nguyệt xuống.
"Đừng, anh tránh ra đi."
Lý Nguyệt tránh qua một bên, rồi nhỏ giọng nói: "Em...cơ thể em hôm nay không tiện, anh đừng có cứng lên, đợi thêm mấy hôm nữa chúng ta hãy..."
Cơ thể không tiện?
Tô Thương khựng lại một chút, rồi khẽ cười nói: "Vợ à, đừng sợ, anh chỉ là muốn ôm em thôi, không làm gì cả."
"Vậy...thì được."
Lý Nguyệt không có từ chối, nhận lời rồi để Tô Thương ôm lấy mình.
Nhưng từ từ, cô lại phát hiện ra cánh tay của Tô Thương không ngoan ngoãn chút nào, thế là nghiến răng nói: "Tô Thương, anh đừng sờ mó lung tung, được không!"
"Vợ à, anh chỉ sờ cổ em chút thôi mà, không sờ chỗ khác đâu."
"Sờ cổ thì sờ cổ, anh chuyển hướng xuống dưới làm gì hả!"
"Khụ khụ, anh chỉ muốn cảm nhận chút xương quai xanh của em thôi, không đụng vào mấy chỗ khác đâu."
"Đó là xương quai xanh à, tay của anh thò vào trong áo của em rồi!"
"A cái này, vợ à, đơn thuần là chuyện ngoài ý muốn thôi, tay của anh không khống chế được nữa rồi, nó tự có suy nghĩ của nó, em chuẩn bị tốt tâm lý đi."
"Ưm...Tô Thương, anh đừng..."
...
Bên trong chiếc Ferrari gần như là một không gian kín, Tô Thương và Lý Nguyệt đang ôm chặt lấy nhau, nội tiết tố nam nữ trẻ tuổi va chạm kịch liệt.
Cùng lúc đó.
Ở lối vào đặc biệt của chợ đen Cửu Môn.