Trương Nhược Mộc, Trương Hiểu ngọc, Triệu Khai Hãn, Hứa Sơn Cư, Hoa Thời Mạc… Tất cả mọi người ở hiện trường, trên khuôn mặt tràn đầy sự nghi ngờ.
? ? ?
Có ý gì vậy?
Người này chắc là bị ngốc rồi, nói đùa cái gì thế?
“Ha ha.”
Trong lòng Tô Thương biết rõ, không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Cậu cười cái gì!” Đoan Mộc Hải lạnh lùng nói.
“Cái đó…”
Tô Thương có chút không đành lòng nói cho Đoan Mộc Hải sự việc, cố nín cười chỉ điểm: “Đoan Mộc Hải, cậu biết tôi họ gì sao?”
“Cậu tên Tô Thương, còn có thể là họ gì chứ, đương nhiên là họ Tô rồi, tưởng tôi là kẻ ngốc sao?” Đoan Mộc Hải tức giận nói.
“Vậy….”
Tô Thương nhìn sang Đoan Mộc Hải, vội nói tiếp: “Cậu xem, ông nội Tô của cậu họ Tô, tôi cũng họ Tô, cậu nói xem có lẽ nào, tôi chính là ông nội Tô của cậu không?”
“Im mồm!”
Đoan Mộc Hải nghe vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, một lát sau mới kịp phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Thương, những lời cậu nói chả đáng là gì, chờ ông nội Tô tới, tôi sẽ đầu lưỡi của cậu, để cậu chết không được yên ổn!” ,
“Xem ra cậu là không tin tôi rồi.”
Tô Thương nhếch miệng, lại phất tay lên, dịch dung thành Tô Huyền Thiên, dùng giọng nói khàn khàn, truyền âm nói: “Tiểu Hải, bây giờ cậu đã tin tôi là ông nội Tô chưa?”
“Cái...cái gì!”
Đoan Mộc Hải tận mắt thấy cảnh này, bỗng trợn to mắt hốc mồm, cả người như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, sâu thẳm trong đáy lòng thì không thể bình tĩnh được.
Tô Thương cũng là ông nội Tô sao?
Đây. . .
Đoan Mộc Hải không tin nổi, đánh chết anh ta cũng không tin.
Nhưng dáng vẻ của Tô Thương lúc này, lại còn truyền âm, còn gọi một tiếng Tiểu Hải thân mật.
Đoan Mộc Hải, tin rồi!
Tô Thương, chính là ông nội!
Không!
Cầu cứu ông nội Tô cái con khỉ ấy, cậu ta cũng là một tên hậu bối nhãi ranh, hơn nữa còn là kẻ thủ của nước D!
“Vậy là tôi lại nhận Tô Thương là ông nội, đáng chết quá!”
Vừa nghĩ tới việc mình bị Tô Thương đùa giỡn lâu như vậy, Đoan Mộc Hải liền tức quá hoá giận , tức giận đến nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng phun ra một vũng máu.
Tức hộc máu mồm, đủ để nhìn ra tâm trạng của Đoan Mộc Hải lúc này.
“Tô... Thương!”