Tần Hương Liên mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, không nghĩ nghĩ Tô Thương lại ra tay quả quyết như thế, cơ thể bà ta ngã xuống, chết tươi tại chỗ.
"Dốc sức vì tôi sao, ha ha, bà cũng xứng sao?"
Tô Thương liên tục cười lạnh lùng, trong mắt tràn đầy khinh thường, sau đó vung tay lên, lấy xác của Tần Hương Liên thu vào trong vòng tay lưu trữ.
"Wow, chủ nhân, cậu đối với tôi tốt quá, tinh huyết của người này thật là mạnh quá!"
Trong vòng tay lưu trữ, Thục Phân vẫn đang tu luyện, đã nhận ra được đột nhiên có thêm một xác chết, đột nhiên mở to mắt, kích động nhảy dựng lên.
"Ừm, luyện hóa tiếp đi, để xem mày có thể đặt chân được đến cảnh giới gì." Tô Thương khẽ cười nói.
"Vâng, cảm ơn quà tặng của chủ nhân."
Thục Phân cung kính trả lời, sau đó vừa cười vừa nói: "Chủ nhân, nói cho cậu một tin tốt, tôi có thể cảm nhận được, sau khi Trúc Cơ, tôi sẽ có thể biến hóa thành hình người rồi."
"Trúc cơ, biến hóa?"
Tô Thương dừng một chút, chịu không được mà nói: "Yêu thú biến hóa, không cần phải đạt đến hóa thần kỳ sao?"
"Cụ thể tôi cũng không rõ, nhưng tôi thật sự có loại cảm giác này, đến Trúc Cơ thì có thể biến hóa được." Thục Phân nghêm túc nói.
"Ừm, tôi có biết một chút."
Tô Thương nghĩ một lúc, sau đó khẽ cười nói: "Phép tắc trên trái đất, khác với Huyền Thiên Tiên Vực, nơi này chèn ép mạnh mẽ, so với Huyền Thiên Tiên Vực thì yếu hơn rất nhiều."
"Với tình hình bình thường, người tu chân cảnh giới kết đan, mới có thể bay lên không trung, nhưng cự ly cũng sẽ không quá xa, chẳng qua tôi có một loại cảm giác, đặt chân đến Trúc Cơ thì có thể bay lên được."
Tô Thương nói tiếp: "Nói đơn giản hơn, nếu ở Huyền Thiên Tiên Vực, chỉ một chưởng có thể đánh nát một viên đá, cũng một chưởng như thế ở trái đất, sức mạnh đó lớn đến mức có thể đánh bay cả ngọn núi lớn."
"Ở trái đất linh khí mỏng manh, phép tắc lại yếu kém quá, đến mức để ràng buộc người tu chân cũng ít đi gấp nhiều lần”
Tô thương cười nói: “Nền tảng của mày có thể thay đổi hình dáng, suy nghĩ kĩ xem nên là hình dáng thế nào chưa, đây cũng là trong những điều hợp lí mà.”
“Ừm, à.”
Thục Phân gật đầu như có vẻ hiểu được, sau đó ngại ngùng nói: “Cậu chủ, cậu mong muốn tôi khi biến thành người sẽ có hình dáng thế nào?”
“Ha ha, mong muốn.” Tô Thương tùy tiện cười lên.
“Tôi cũng rất mong chờ đó, biến thành người rồi thì người ta cũng dễ dàng phục vụ chủ nhân hơn mà.” Thục Phân ngại ngùng nói.
“Hả.”
Phục vụ…
Còn có nghĩa khác nữa đó.
Tô Thương vội vàng lấy lại tinh thần, không nói chuyện với Thục Phân nữa, ánh mắt nhìn lên người Đổng Văn Thắng.
“Cậu chủ.”
Lúc này, Đổng Văn Thắng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, khuôn mặt đầy kính trọng và khâm phục nói: “Không ngờ năng lực của cậu chủ lại có thể mạnh như thế, đến nhị trưởng lão đang ở cảnh giới địa tông hậu kỳ mà cũng không phải là đối thủ của cậu!”
Không thể tưởng tượng nổi.