“Hôm nay là con lén ra đây, con không muốn để mẹ biết chuyện con tới chỗ này, nếu không mẹ sẽ lại càng đau lòng hơn.”
“Cha, tiểu Bạch, tạm biệt, vài hôm sau con sẽ lại đến thăm hai người.”
Nói xong, Tô Du Du liền đặt búp bê xuống trước phần mộ, sau đó thì lưu luyến không nỡ rời đi.
Nhưng cô bé không hề biết rằng, Thiên Sơn Tuyết đã biết cô bé tới đây rồi, lúc đó cô ta đang đứng từ xa âm thầm quan sát.
“Ô.”
Cô ta nhìn Tô Du Du rời đi, thở dài một hơi: “Đứa bé Du Du này, rõ ràng chỉ ở với Tô Thương có mấy hôm, không ngờ lại có tình cảm sâu đậm như vật với cậu ta, đúng là, một giọt máu đào hơn ao nước lã.”
Sau một hồi xúc động, bóng người Thiên Sơn Tuyết thoắt ẩn thoắt hiện, rồi bỗng dưng xuất hiện trước bia mộ.
Cô ta nhìn sang bia mộ của Tô Thương, vẻ mặt có chút phức tạp, đôi mắt bắt đầu rưng rưng.
“Tô Thương, nếu anh còn sống thì tốt biết mấy, đều tại tôi, nếu như hôm đó tôi đến sớm hơn một chút, thì anh sẽ không đến mức...”
Thiên Sơn Tuyết hít một hơi thật sâu, gượng cười: “Đây cũng là số mệnh rồi, số mệnh đã an bài tôi và anh không hề có duyên với nhau.”
“Được rồi, ở dưới đó anh hãy yên tâm đi, không phải ràng buộc gì hết, hai đứa con của anh, tôi sẽ chăm sóc chúng thật tốt.”
Hình như Thiên Sơn Tuyết đang nghĩ tới điều gì đó, ngay sau đó liền nói: “Đúng rồi, quên mất không nói với anh, con trai Tô Tinh Hà của anh bây giờ đã khôn lớn và có bản lĩnh lắm rồi, tuổi còn nhỏ mà lại dám bỏ nhà ra đi, cái tốt thì không học, mà chỉ toàn học mấy cái tính xấu thôi, hằng ngày ở trên núi Cửu Phong, cứ suốt ngày gây chuyện với tôi thôi ấy.”
“Nhưng, anh cũng không cần lo, con trai anh tuy mới chỉ bốn tuổi, nhưng lại có thực lực của một tông sư võ đạo.”
Thiên Sơn Tuyết khẽ cười: “Có thể anh không biết, bốn năm trước khi tôi sắp sinh con, suýt chút nữa thì mất rồi.”
“Đó cặp sinh đôi một trai một gái, lại còn bị sinh non, không những tôi suýt mất mạng, mà hai đứa con của anh cũng suýt không còn nữa.”
Thiên Sơn Tuyết nói tiếp: “May mắn, lúc thời khắc mấu chốt bà tôi đã ra tay, lấy hết công lực hơn một trăm năm, toàn bộ đều truyền lại hết cho Du Du và Tinh Hà.
“Trong đó, Du Du là gặp nguy hiểm nhiều nhất, nên phần công lực của bà tôi, dường như đều truyền hết cho Du Du, còn về phần Tinh Hà, thì chỉ truyền cho nó được khoảng một phần trăm, phần nghìn thôi.”
Thiên Sơn Tuyết mỉm cười: “Cho nên, Du Du và Tinh Hà vừa sinh ra, đã có khả năng hơn người bình thường rồi.”
“Năng lượng của Du Du là mãnh liệt nhất, năng lực thiên tông trong cơ thể con bé, vô cùng mạnh, nên thường xuyên tự bị lộ ra ngoài.”
“Hoặc là do nguyên nhân truyền công, dẫn đến việc khi Du Du sinh ra đã có hai tính cách, ở trạng thái bình thường, con bé là một bé gái ngoan ngoãn dàng, nhưng một khi chân khí bộc phát ra, hai mắt nó đỏ ngầu lên, tóc cũng đỏ như vậy, rồi biến thành một tiểu ma đầu điên cuồng.”
Thiên Sơn Tuyết tiếp tục nói: “Vì để áp chế ma tính của con bé, nên ông nội tôi lại ra tay, phong ấn chân khí trong cơ thể con bé, đến lúc tình thế nguy cấp, thì chân khí mới được tự động bảo vệ cơ thể.”
“Còn về Tinh Hà, tuy chỉ được truyền rất ít công lực, nhưng thằng bé cũng đặt chân đến được cảnh giới tông sư.”
Thiên Sơn Tuyết mỉm cười nói: “Lần này nó đã quay một video, nói là muốn phiêu bạt vào thành phố, chắc là cũng không có nguy hiểm gì đâu.”
“Hơn nữa, thằng nhóc ranh ma xảo quyệt Tinh Hà này, đã lén trộm đi mất vật chí bảo của ông nội tôi.”