Dược Vương điện với tư cách là một thế lực có tiếng tăm trong giới luyện võ, mỗi một lần tổ chức thì đều nhận được lời mời.
Nhưng, Dược Vương điện căn bản không có được một thanh niên trẻ tuổi tài giỏi nào hết, đại hội võ thuật của trăm tông phái kỳ trước, Dược Vương điện đều là trò cười của giới luyện võ, tất cả những người tài năng được cử ra, dường như đều bị loại ngay ở vòng đầu.
Nhưng năm nay, Trương Trọng Ngu.... Lại tràn đầy sự tự tin!
...
Lúc này.
Ở biệt thự ven sông.
Tô Thương đánh Tô Tinh Hà một trận, đứa trẻ này cuối cùng cũng chịu nói thật rồi, đứng trước mặt của Tô Thương, cẩn thận từng li từng tí, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
“Tô Tinh Hà, anh đánh em một trận, em có ghét anh không? “Lúc này, Tô Thương mỉm cười hỏi.
“Ghét...”
Suýt nữa thì Tô Tinh Hà không nói ra lời, sau khi kịp phản ứng lại, vội vàng nói: “Không thể nào ghét được, anh trai, anh đánh em là vì muốn tốt cho em, em đã hiểu ra rồi, em hi vọng anh có thể thường xuyên đánh em, như vậy em mới có thể trở thành trụ cột của đất nước, tương lai còn báo thù cho nước nhà, vì đất nước mà vứt luôn đầu của mình, rượu.....”
“Dừng lại.”
Tô Thương giơ tay chặn lại, sau đó sầm mặt hỏi: “Anh chỉ hỏi em có tức anh hay không thôi, em nói cái gì dài dòng vậy?”
“Anh.. Anh trai, em không tức.” Tô Tinh Hà nghiêm túc nói.
“Vậy thì được.”
Tô Thương gật đầu hài lòng, rồi hỏi: “Nói cho anh nghe tình hình của em đi, em đến từ đâu, Tô Tinh Hà là tên thật của em à?”
“Không giấu gì anh, em tên thật là Tô Tinh Hà, là mẹ đặt tên cho em đấy, bà ấy hi vọng sau này em, sẽ có một cái nhìn xa trông rộng, thống trị hàng ngàn tỉ dặm ngôi sao!” Tô Tinh Hà kiêu ngạo nói.
“Ha ha, mẹ em có kỳ vọng khá cao ở em đó nha.”
Tô Thương khẽ cười, lại hỏi tiếp: “Thế cha em đâu, chắc ông ấy cũng không hung dữ giống như lời em nói đâu nhỉ?”
“Em...Em không có cha.”
Trong ánh mắt của Tô Tinh Hà hiện lên vẻ đau khổ, sau đó gượng cười nói: “Không phải, phải nói là em vốn dĩ không có cha, nhưng vài ngày trước, ông ấy đã chết rồi.”
Tô Thương nghe thấy vậy, lại nhìn vào biểu cảm của Tô Tinh Hà, bỗng nhiên có chút áy náy: “Thật ngại quá, anh đã nhắc đến chuyện đau lòng của em rồi.”
“He, anh trai, anh mà nói như thế, thì anh đã sai rồi, cha em chết rồi em mới không đau lòng ấy, thậm chí em còn muốn đốt pháo hoa chúc mừng nữa kìa.”
“Hả?”
Tô Thương nhíu mày nói: “Em đúng là đứa con có hiếu của nước Hoa đấy.”
“Anh trai, anh không biết đấy thôi, từ trước tới giờ em chưa từng được gặp cha, nên cũng chẳng có tình cảm gì với ông ấy cả.”
Tô Tinh Hà hiếm khi nghiêm túc như thế cậu bé nói: “Còn lúc nãy em có chút buồn, là vì nhớ đến mẹ và chị gái, cha em chết rồi, bọn họ sẽ rất đau khổ, bọn họ mà không vui, thì em sẽ rất buồn đó.”
“Ừ.”