Trương Mộ Cổ gật đầu nói: "Sau khi chúng tôi bị loại, không lâu sau, thì có người ở núi Côn Luân tới, bọn họ muốn đón tôi và anh Phú Quý đi đến núi Côn Luân tu luyện."
"Anh Phú Quý đi rồi, sau khi tôi suy nghĩ một hồi thì tôi không có nhận lời."
Trương Mộ Cổ nói: "Lúc đầu anh cho tôi một suất thưởng, tôi tu luyện hệ thống luyện võ, thế như chẻ tre, lại thêm tôi đến từ nhà họ Trương ở thành Phượng Dương, bản thân tôi có nguồn tài nguyên tu luyện, có đi đến núi Côn Luân hay không cũng không có ý nghĩa gì lớn."
"Sau khi anh Phú Quý đi rồi, tôi cũng không rời khỏi Giang Bắc mà tìm một nơi bắt đầu tu luyện, thỉnh thoảng cũng đi ra ngoài nếm thử đồ ngon vật lạ của Giang Bắc."
Nói đến suất thưởng, Trương Mộ Cổ liền cảm kích nói: "Tô đại thiếu gia vẫn phải cảm ơn anh nhiều vì đã cho tôi cơ hội này, nếu không tôi chắc chắn không có cách gì đạt được thành tựu như bây giờ."
"Ha ha, anh Mộ Cổ khách sáo rồi, thiên phú của anh vốn dĩ không tệ, cái suất thưởng này cho anh là đúng rồi."
Tô Thương cười nói: "Nhưng mà, anh Mộ Cổ, tu luyện thì tu luyện, anh tốt xấu gì cũng phải cạo râu đi chứ, chỉnh đốn lại mình, anh nhìn xem anh bây giờ như ông già vậy, nhìn thấy Trương Mộ Cổ còn trực tiếp chạy đến ôm người ta, người có thể không nghĩ anh biến thái được sao."
"Có lý, có thời gian tôi chỉnh lý mình lại mới được."
Trương Mộ Cổ có chút ngượng ngùng, sau đó nhìn sang Trương Ngu Ca, nói tiếp: "Tô đại thiếu gia, chị ấy thật sự là chị gái Trương Thanh Thủy của tôi, không phải là nhìn giống nhau, chỉ là bây giờ chị ấy bị mất đi trí nhớ rồi, không nhận ra tôi nữa."
"Anh chắc chứ?" Tô Thương lúc này cũng đang nghĩ tới chuyện này, có phải là nhận lầm người rồi không.
"Chắc."
Trương Mộ Cổ nói như đinh đóng cột: "Chị gái tôi ở trong lông mày bên phải có một nốt ruồi nho nhỏ, không nhìn kỹ thì không cách nào phát hiện ra được."
"Tôi vừa nhìn kỹ chị ấy thì đúng là bên trong lông mày bên phải của chị ấy cũng có một nốt ruồi giống với chị gái của tôi như đúc."
Trương Mộ Cổ nói tiếp: "Trên thế gian nay, có thể có hai người trông giống nhau, nhưng tuyệt đối không thể ngay cả nốt ruồi cũng mọc ở vị trí giống nhau được, cho nên tôi mới dám chắc chị ấy chính là chị gái Trương Thanh Thủy của tôi."
"Thì ra là vậy."
Tô Thương gật đầu, xem ra phát đoán của Trương Mộ Cổ không hề sai, Trương Ngu Ca quả thực chính là chị ruột của anh ấy.
"Được nha!"
Lúc này, Trương Ngu Ca đã phản ứng lại, chỉ vào mặt của Tô Thương, chỉ trích nói: "Tô Thương, thì ra là anh quen với tên biến thái này, hừ, quả nhiên, nồi nào thì úp vung đó, biến thái thì chơi với tra nam, hai người các anh thật xứng với câu thành ngữ hồ bằng cẩu hữu*!"
*"Hồ bằng cẩu hữu" là cụm từ dùng để chỉ những người bạn không tốt, dùng ở thời hiện đại mang nghĩa tiêu cực.
"Đợi chút, tôi hiểu rồi, Tô Thương, anh được đấy, ngoan ngoãn thú nhận đi, tên biến thái này có phải là do anh cố ý sắp đặt, mục đích là muốn chơi xấu tôi đúng không!"
Trương Ngu Ca tức giận nói: "Tôi với anh không thù không oán, lần trước gặp nhau không phải chỉ là nói anh là một tên công tử bột thôi sao, anh có cần thiết phải bày mưu tính kế..."
Trương Ngu Ca đang nói, Tô Thương liền ra tay, anh khẽ giơ tay lên đưa một luồng linh khí tiến vào cơ thể của cô ấy.