"Mặc dù người đó, cực lực che giấu khí tức của mình nhưng vẫn bị tôi bắt được rồi."
Tô Thương thản nhiên nói: "Mặc dù ông có thể ứng phó được với Trương Khổ Mộc nhưng đụng phải người đó, thì ông hoàn toàn không hề có tý lực trở tay nào, ông ta là người mạnh nhất mà tôi từng gặp qua."
"Cái gì!"
Hứa Sơn Cư nghe thấy lời này, lập tức kinh hãi vô cùng nói: "Cậu chủ, vậy chúng ta vừa rồi mới ép Trương Khổ Mộc thoái vị, há chẳng phải là..."
"Ha ha."
Tô Thương không lo ngại gì, cười nói: "Đừng sợ, tôi nói rồi, bây giờ tôi rất là quan trọng."
"Lúc nãy sỡ dĩ tôi ra tay đánh bại Triệu Khai Hãn, cũng như thi triển Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm, chính là để biểu hiện ra giá trị của tôi đấy."
Tô Thương nói tiếp: "Theo như bọn họ thấy thì tôi y võ song tu, thiên tư lại trác tuyệt, tôi có giá trị tồn tại của mình, hơn nữa giá trị đó còn cực kỳ cao, cho nên người đó sẽ không ra tay đâu."
"Nếu như tôi không có đoán sai thì cách nghĩ của ông ta và Trương Khổ Mộc giống nhau, muốn bồi dưỡng ra một thiên tài xuất chúng, đợi sau khi nó lớn mạnh đến một cao độ nhất định rồi thì sẽ che chở được cho Dược Vương Điện."
Nói đến đây, Tô Thương nhìn về trong không khí, khẽ cười nói: "Tôi nói đúng không, lão tiền bối?"
Tĩnh!
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có ai trả lời Tô Thương.
"Ha ha, ông không nói tôi cũng biết được đáp án."
"Tôi không có mục đích gì khác, tôi thực sự gặp chút rắc rối, tôi lo sợ vùng đất tế trời sẽ ra tay tàn sát nhà họ Tô, dựa vào năng lực hiện tại của tôi thì không có cách gì ngăn cản lại được, cho nên chỉ có thể đi tìm một chỗ dựa, bảo vệ cho nhà họ Tô."
Tô Thương dường như tự lẩm bẩm một mình, nghiêm túc nói: "Tôi ở đây cam kết với ông, Dược Vương Điện bảo vệ tôi một giờ, tôi sẽ bảo vệ cho Dược Vương Điện một đời!"
Vừa dứt lời, Tô Thương ngồi khoanh chân lại, hai mắt khép hờ, yên tĩnh đợi Trương Khổ Mộc quay trở lại.
Về phần Hứa Sơn Cư thì cả người ông ta toát đầy mồ hôi lạnh, ông ta hoàn toàn không ngờ tới sơn trang Y Vân vậy mà lại có người còn mạnh hơn cả mình.
Nhưng mà.
Không biết tại sao, rõ ràng là thực lực của cậu chủ không bằng mình nhưng khi ở bên cạnh cậu chủ thì ông ta lại có một cảm giác an toàn khó tả.
Dường như tất cả các nguy cơ lớn nào ở trước mặt cậu chủ cũng đều bị cậu khống chế được.
"Đi theo một cậu chủ như vậy thật là vinh hạnh của mình mà!"
Hứa Sơn Cư thầm nghĩ trong lòng, lặp tức mặt mũi tràn đầy kính trọng đứng yên sau lưng của Tô Thương, như một khúc gỗ, không hề nhúc nhích.
Khoảng năm mươi phút sau, Trương Khổ Mộc quay trở lại, khẽ gõ cửa.
"Vào đi." Tô Thương mở mắt ra, thản nhiên nói.
"Vâng."
Trương Khổ Mộc đẩy cửa bước vào, cung kính nói: "Điện chủ, một ngàn viên đá năng lượng đã được chuẩn bị xong."
"Ừm, sai người mang đá năng lượng vào đi." Tô Thương nói.
"Tuân lệnh."
Trương Khổ Mộc đáp trả, rồi sau đó vẫy vẫy tay, liền có mấy người thầy thuốc ôm một rương gỗ lớn bước vào phòng.