Mặc dù Tô Thương không biết vì sao ông cố và thập đại cổ tộc lại lập ra ước định cấm túc hơn một trăm năm.
Nhưng anh chắc chắn một điều rằng, ông cố làm như vậy nhất định là có lý do riêng của mình.
Hôm nay, Tô Thương sẽ kế thừa nguyện vọng của ông cố, giữ gìn sự thay đổi của giới luyện võ!
"Cậu Tô, cậu cần gì phải như thế?"
Đông Phương Minh Nhật hơi híp mắt, nhẹ nhàng cười nói: "Đúng như lời cậu vừa nói, sự thay đổi của giới luyện võ không liên quan đến cậu, nên cậu không cần phải đi chuyến đi lần này."
"Huống hồ gì cậu chỉ là Luyện Khí tầng chín, nếu như ra tay thì cậu không hề có cơ hội để chiến thắng. Cho dù cậu có đột phá Trúc Cơ thành công đi nữa, thì cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, vẫn không thể nào đánh bại được bất kỳ một người nào ở chỗ chúng tôi đâu."
Đông Phương Minh Nhật uy hiếp nói: "Nếu lỡ như phải đánh nhau, cậu lại để xảy ra sơ suất, vậy thì được nhiều hơn mất."
"Mặc dù năm đó tiền bối Tô Vô Kỵ xử phạt thập đại cổ tộc, nhưng trong lòng chúng tôi vẫn tôn kính với lão nhân gia ông ấy. Mà cậu lại là con cháu của tiền bối Tô Vô Kỵ, chúng tôi vốn không muốn làm cậu bị thương."
Đông Phương Minh Nhật nói thêm: "Cậu Tô, hy vọng cậu có thể đưa ra quyết định chính xác."
"Ông cố của tôi bảo các anh không được ra ngoài, vậy mà bây giờ các anh lại ra ngoài rồi, thế thì tôi phải có trách nhiệm đánh cho các anh quay về." Tô Thương nói với giọng điệu bình thản.
"Cậu Tô, cậu là một tu chân giả, lại là người giữ gìn sự thay đổi của giới luyện võ, cậu thấy thích hợp sao?" Đông Phương Minh Nhật lộ vẻ không vui nói.
"Anh nói nhảm làm gì!"
Tô Thương nhìn quanh mười người cổ tộc trẻ tuổi, không kiên nhẫn nói: "Các anh xông lên từng người một, hay là cùng nhau xông lên?"
"Ha ha!"
Rốt cuộc Đông Phương Minh Nhật cũng tức giận, lạnh lùng nói: "Nếu cậu Tô đã không biết điều, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo."
"Nhưng cậu yên tâm, ông cố của cậu chưa rõ sống chết thì cổ tộc chúng tôi sẽ không dám giết cậu, tránh cho ông ấy mạnh mẽ trở về, mang tai họa đến cho cổ tộc."
Đông Phương Minh Nhật nói một mạch: "Nhưng mà nếu như chúng tôi không cẩn thận làm cậu bị thương trong trận so tài này, cho dù Tô Vô Kỵ có thật sự trở về đi nữa, thì ông ấy cũng sẽ không trách tội cổ tộc được."
Lời này vừa được nói ra, Hạ Hầu Kiệt bên cạnh thoải mái, khâm phục nhìn Đông Phương Minh Nhật một cái.
Khó trách Đông Phương Minh Nhật lại khách sáo với Tô Thương như vậy, thì ra là nể mặt Tô Vô Kỵ.
Cũng đúng thôi.
Tô Vô Kỵ thật sự quá đáng sợ, phá vỡ quy tắc, liên tục thăng cấp, bây giờ còn chưa rõ sống chết, quả thực không thể làm chuyện gì quá đáng, làm gì cũng phải chừa lại con đường lui để ngày sau còn dễ gặp mặt.
Cũng tới bây giờ Hạ Hầu Gia mới biết được, vì sao các bậc trưởng bối lại thông báo rõ ràng rằng người chủ đạo lần này là Đông Phương Minh Nhật.
Người này suy nghĩ thấu đáo, gặp chuyện không bối rối, tương đối trầm ổn.
Mặc dù đã suy nghĩ thông suốt, nhưng Hạ Hầu Kiệt lại có chút khinh thường.
Từ xưa đến nay, giới luyện võ từ đầu đến cuối vẫn không chịu nổi một đòn, cho nên anh ta thật sự không xem trọng người của giới luyện võ.
"Cậu Tô."