"Tôi nghe nói cải biến giới luyện võ đã được khởi động, sau này không gian trưởng thành của ông cũng sẽ không nhỏ. Dù sao ông có thể trở thành môn chủ của Thiên Cơ môn, không phải dựa vào quan hệ, mà là dựa vào thực lực." Tô Vô Kỵ an ủi nói.
"Ừm, trộm vía, hy vọng tôi có thể sớm đặt chân vào Võ Thánh. Anh Tô, ông cũng nên xuất phát đi đến Giang Bắc đi."
Vương Trọng Vân nở một nụ cười, sau đó nói: "Chắt trai Tô Thương của ông bây giờ đang ở Giang Bắc, ông qua đó sớm một chút, vừa hay có thể gặp mặt cậu ấy."
"Ha ha, được."
Tô Vô Kiềm gật đầu đáp lại, sau đó nói: "Ông già Vương Dương Minh bất tử kia có ở Giang Bắc hay không?"
"Anh Tô, vì sao ông lại hỏi về lão môn chủ?"
"Ông già ranh ma kia không có ở Giang Bắc, thì trong lòng tôi không yên tâm, nếu như ông ấy dám đến Giang Bắc, như thế chứng tỏ tất cả mọi thứ đều đã được bày mưu tính kế cả rồi." Tô Vô Kỵ thẳng thắn.
"Có, lão môn chủ đã gặp mặt Tô Thương, bọn họ đang chuẩn bị cùng nhau đi đến nơi xảy ra linh khí thức tỉnh để chờ đợi."
Vương Trọng Vân cười khổ nói: "Anh Tô, dù sao Vương Dương Minh cũng là lão môn chủ chúng tôi, ông có thể chừa chút mặt mũi cho ông ấy hay không, đừng gọi ông ấy là ông già bất tử chứ?"
"Không thể."
Tô Vô Kỵ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông già bất tử kia, mặc dù trước mặt thì đúng sai rõ ràng, cũng không hàm hồ, nhưng ông ta đã lừa tôi tận mấy lần rồi."
"Năm đó tứ đại cấm địa của trái đất cũng chỉ có tôi mới có thể tự do ra vào, tôi đã thoải mái nhặt bảo vật khắp nơi."
"Nhưng các thiên tài địa bảo mà tôi đã thập tử nhất sinh mới lấy được từ các cấn địa lại bị ông ta lấy đi một nửa, làm tôi tức chết, nhưng cũng trách do tôi còn trẻ tuổi dễ bị lừa gạt, đã bị ông ta lừa!"
Tô Vô Kỵ nhìn về phía Vương Trọng Vân, ông ấy bỗng nhiên hỏi: "À phải rồi, lúc trước ông già bất tử kia có nói, ông ta sắp đặt chân vào cảnh giới Chuẩn Đế, sau khi lừa gạt lấy mất thiên tài địa bảo của tôi thì có thành công đặt chân vào Chuẩn Đế không vậy?"
"Ừm."
Vương Trọng Vân không có giấu diếm, khẽ gật đầu nói: "Lão môn chủ đã đặt chân vào cảnh giới Chuẩn Đế rồi, nhờ có Anh Tô mang thiên tài địa bảo trong cấm địa đến, giúp cho lão môn chủ đúc thành đế khí của mình, cho nên đã chạm tới ngưỡng cửa Chuẩn Đế."
"Như thế cũng được, những thứ kia của tôi cũng không tính là uổng phí."
Tô Vô Kỵ nghe thấy vậy, trong lòng nhất thời thoải mái hơn nhiều. Thế nhưng sau đó ông ấy vẫn cắn răng nói: "Hừ, nói thì nói vậy thôi, nhưng dù sao ông ta cũng đã lừa gạt tôi, ông ta đã lừa gạt tôi đấy, cho nên chờ đến lúc tôi gặp lại ông ta, ông đây nhất định phải sẽ trừng trị ông ta thích đáng, để xem thử ông ta lợi hại, hay là tôi lợi hại đây."
Tô Vô Kỵ và Vương Dương Minh, hơn một trăm năm trước đây đã quen biết nhau rồi, mối quan hệ của hai người khá phức tạp, cứ lừa lọc hãm hại nhau tới lui như vậy.
Mặc dù không thể nào hòa thuận vui vẻ được, nhưng cũng không coi nhau như kẻ thù, chỉ có thể coi như là một người bạn tồi của nhau mà thôi.
Lúc bình thường ông hại tôi tôi hại ông như vậy, nhưng đến khi thật sự gặp phải chuyện lớn, thì người nào cũng sẽ không ậm ờ.
Nếu không thì Vương Dương Minh cũng sẽ không đưa Tô Vô Kỵ đến khu cấm địa Thiên Cơ Môn, lấy nó làm nơi tu luyện dành cho Tô Vô Kỵ.