Dứt lời, nụ cười trên mặt Nam Cung Dận trong nháy mắt đã thu hồi lại. Ông ta bay lên trời, xông thẳng về phía A Ly.
A Ly không hề có chút do dự, cô ấy chủ động chiến đấu, linh khí vây quanh xung quanh cơ thể, tiến lên nghênh đón.
Nhưng cô ấy vẫn nhớ kỹ dặn dò của Tô Thương, cho nên không dùng đến hình thái cuối cùng, mà chỉ là muốn kéo dài thời gian.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Tiếp sau đó, Nam Cung Dận và A Ly đánh nhau giữa không trung, linh khí khủng bố tàn sát bừa bãi xung quanh, tiếng động không khí bùng nổ cứ vang lên bên tai không dứt.
"Cô nhóc này, e là đã vô địch trong Trúc Cơ đỉnh phong rồi đấy nhỉ!"
"Nếu như tôi không bước ra một bước kia, chỉ sợ đã không phải là đối thủ của cô ấy, lần này khó ăn rồi."
Nam Cung Dận càng đánh càng sợ hãi, ông ta bắt đầu suy nghĩ cách đối phó. Cuối cùng, ánh mắt của ông ta nhìn vào Quân Vô Ưu ở phía dưới, cao giọng nói: "Đoan Mộc Vô Ưu, cái lão già này, ông xem kịch vui đến nghiện rồi sao, ông tính xem đến khi nào đây hả?"
Quân Vô Ưu, trước đó đã từng nhắc tới, ông ta đến từ gia tộc Đoan Mộc, tên thật là Đoan Mộc Vô Ưu.
Lần này tới núi Võ Đang không biết mang mục đích gì, từ đầu đến giờ vẫn luôn ở một bên quan sát trận chiến.
Ngay tại thời điểm này.
Nghe thấy Nam Cung Dận nhắc tới tên mình, Quân Vô Ưu đầu tiên là uống một ngụm rượu, sau đó là nở một nụ cười: "Nam Cung Dận, tôi có nói là tôi muốn ra tay sao?"
"Lần này trước khi tới núi Võ Đang, thập đại cổ tộc đã tụ họp bàn bạc, là do ông chủ động xin đi giết giặc, muốn dẫn đội đến đây, tôi nhường cơ hội này lại cho ông, không tranh giành với ông đâu."
Quân Vô Ưu đón nhận ánh mắt của Nam Cung Dận, nhẹ nhàng cười nói: "Sao thế, bây giờ muốn tôi ra tay giúp ông sao?"
"Đoan Mộc Vô Ưu, ông đang tức giận với tôi sao?"
Nam Cung Dận trầm giọng nói: "Xem ra tôi cần phải nhắc nhở ông, nếu cổ võ cải cách thành công, xác suất lớn là giới luyện võ sẽ phát triển theo chiều hướng tốt, đến lúc đó hoành tráng hơn bao giờ hết, thiên hạ sẽ không còn chỗ đứng cho thập đại cổ tộc chúng ta nữa!"
"Bây giờ ông ra tay không phải giúp tôi, mà là giúp thập đại cổ tộc, giúp gia tộc Đoan Mộc!"
"Ha ha!"
Quân Vô Ưu chế giễu nói: "Tôi cũng cần phải nhắc nhở ông một chút, tôi sớm đã không còn là người của gia tộc Đoan Mộc rồi."
"Chẳng lẽ ông đã quên mất rằng nhiều năm về trước, tôi đã bị lão tổ của gia tộc Đoan Mộc trục xuất ra khỏi gia tộc rồi sao, bây giờ tôi chỉ là đứa con trai bị gia tộc Đoan Mộc vứt bỏ mà thôi, tên của tôi cũng đã đổi rồi, tôi tên là Quân Vô Ưu, chứ không phải Đoan Mộc Vô Ưu."
*Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.*
Quân Vô Ưu nghiêm mặt nói: "Gia tộc Đoan Mộc, thậm chí thậm chí là thập đại cổ tộc, cho dù có hưng thịnh hay suy yếu thì có liên quan gì đến tôi?"
"Ông!"