"Hừm, Tây Môn Phong Vân, đúng thì sao!"
Trương Thiên Lôi đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn cháu mình xảy ra chuyện, mà liều lĩnh giằng co với Tây Môn Phong Vân, không khí tại hiện trường cực kỳ căng thẳng.
"Anh Trương Mộ Cổ."
Lúc này, Tô Thương dưới lôi đài mở miệng, ánh mắt nhìn vào Trương Mộ Cổ, khẽ lắc đầu: "Tây Môn Hổ Tiếu không bằng một con chó, anh đừng có cử động, không đáng đâu, chị của anh cũng không hy vọng anh xảy ra chuyện gì xấu đâu."
"Chị..."
Trương Mộ Cổ đã liều mạng đánh rồi, nhưng sau khi nghe Tô Thương nói, cánh tay chậm rãi buông xuống, hồn bay phách lạc mà nói: "Tôi...thua..."
"Bây giờ mới nhận thua, muộn rồi!"
Tây Môn Hổ Tiếu không chịu buông tha Trương Mộ Cổ, anh ta đã đi đến bên cạnh Trương Mộ Cổ, chuẩn bị giải quyết Trương Mộ Cổ.
"Dừng tay!"
"Trương Mộ Cổ đã nhận thua, cậu không được ra tay lần nữa!"
Ngay lúc này, trọng tại tại hiện trường thấy vậy, liền nhún người nhảy đến trước mặt Trương Mộ Cổ, ngăn cản Tây Môn Hổ Tiếu.
"Trương Mộ Cổ, coi như mày may mắn, đừng để tao có được cơ hội, nếu không chắc chắn giết mày!"
Tây Môn Hổ Tiếu lạnh lùng nói, tạm thời từ bỏ suy nghĩ xóa sổ Trương Mộ Cổ.
Trọng tài hiện trường đều là đạo sĩ Thiên Cơ Môn, mỗi một người đều đã đặt chân đến Thần tông đỉnh phong.
Với lực thực này, Tây Môn Hổ Tiếu không có cách nào đối phó được.
Hơn nữa tại đại hội võ thuật trăm tông phái năm nay, diễn ra tại núi Võ Đang, mà Võ Đang Thiên Cơ Môn, là thế lực mà lão tổ tông Tây Môn Phong Vân cũng rất kiêng kỵ, vì thế Tây Môn Hổ Tiếu chắc chắn phải nể tình, không dám làm càn trước mặt trọng tài.
"Đường đua phục sinh thứ tám, người thắng trận, Tây Môn Hổ Tiếu."
Hiện trường, sau khi trọng tài tuyên bố kết quả trận đấu, Tây Môn Hổ Tiếu liền đi xuống lôi đài.
Tô Thương cùng Vương Phú Quý, vội vàng đi tới.
Trong đó, Vương Phú Quý đỡ Trương Mộ Cổ dậy, lo lắng hỏi: "Anh Trương Mộ Cổ, anh cảm thấy thế nào, có sao không?"
"Tôi không sao, không cần lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể khỏi hẳn rồi."
Trương Mộ Cổ cười khổ: "Có điều đáng tiếc, trận đầu này tôi đã thua."
"Thắng thua là chuyện bình thường mà, huống hồ chuyện này cũng không trách anh được, là Tây Môn Hổ Tiếu quá gian xảo, đã sớm có chuẩn bị trước rồi." Vương Phú Quý an ủi.
"Aiya."
Trương Mộ Cổ thở dài một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía Trương Thiên Lôi ngồi phía trên cao, mặt mũi tràn đầy áy náy mà nói :"Ông nội, thật xin lỗi, cháu đã làm ông thất vọng rồi."
"Trương Mộ Cổ, đừng nói vậy, cháu đã làm rất tốt rồi."
Trương Thiên Lôi đón nhận ánh mắt của Trương Mộ Cổ, thở phào nhẹ nhõm: "Nhìn thấy cháu không sao, là ông an tâm rồi, lần sau không cho phép cháu làm chuyện dại dột nữa."