Hai tay ông ta chống trên một cái gậy đầu rồng, hai con mắt đục ngầu nhìn xuống dưới, trên mặt nở một nụ cười hài lòng.
Người này chính là ông chủ gia tộc Nam Cung, Nam Cung Ngự, nắm trong tay cả gia tộc Nam Cung.
Bên cạnh Nam Cung Ngự chính là một thanh niên khoảng chừng 20 tuổi, mặc một đồ thể thao màu xanh, khí chất hiên ngang.
Lúc này.
Tên thanh niên mặc bộ đồ thể thao cúi đầu xuống, miệng ghé vào bên tai Nam Cung Ngự, thì thầm nói: "Cha, mấy lão già phía dưới đang bàn tán về gia tộc Nam Cung, đợi chút con đi làm thịt bọn họ để răn đe những người khác!"
Vừa dứt lời, tên thanh niên mặc bộ đồ thể thao màu xanh kia liền trầm mặt xuống, chuẩn bị đi giết mấy người kia.
"Thập Tam, đứng lại."
Nam Cung Ngự nhẹ nhàng ngăn lại, giọng nói già nua, ôn hòa cười nói: "Cha dạy con thế nào, chém chém giết giết không giải quyết được vấn đề, trước khi làm việc gì nên suy nghĩ kỹ càng, thường nói, làm việc gì cũng phải suy nghĩ kĩ trước."
Tên thanh niên mặc bộ đồ thể thao màu xanh này chính là con trai ruột của Nam Cung Ngự, Nam Cung Thập Tam Lang.
Nam Cung Ngự lúc trước quá phong lưu, trầm mê nữ sắc, dẫn đến cơ thể suy nhược, 60 tuổi vẫn chưa có được người con nào.
Về sau, nhờ vào sự trợ giúp của cao thủ ngoại vực, thì lão già này mới có được đứa con trai này, Nam Cung Thập Tam Lang.
Bởi vì đời này của ông ta, nhân khẩu tàn lụi, vì mong muốn đời sau của mình con cháu đông đúc cho nên ông ta mới đặt tên con là Thập Tam Lang.
Người ngoài nghe xong, không biết còn tưởng rằng ông ta có đến 13 đứa con, Thập Tam Lang là nhỏ nhất.
60 tuổi mới có con, cho nên Nam Cung Ngự rất yêu chiều đứa con trai Nam Cung Thập Tam Lang này, thậm chí còn nuôi dưỡng anh ta trở thành người kế nghiệp của gia tộc Nam Cung.
"Cha dạy phải ạ."
Lúc này, Nam Cung Thập Tam Lang gật đầu nói: "Con nhất định sẽ nghe theo lời cha dạy, suy nghĩ kỹ càng hơn."
"Ừm."
Nam Cung Ngự hài lòng nói: "Con đứa nhỏ này, mặc dù ăn chơi phóng túng, thiên phú cũng không tốt, thường xuyên gây phiền toái cho cha, thậm chí ngay cả các cô gái của cổ tộc, cũng dám cưỡng đoạt, khiến cho gia tộc Nam Cung không thể không vì hành vi của con mà bồi thường cho các đại cổ tộc khác, gây nên tổn thất nặng nề cho gia tộc."
"Đổi lại là người khác thì cha sớm đã xử chết nó rồi, nhưng con có biết vì sao cha vẫn yêu chiều con như vậy không?" Nam Cung Ngự cười hỏi.
Nam Cung Thập Tam Lang lắc đầu nói: "Con không biết."
"Ha ha, bởi vì con chính là con ruột của cha, chính cha sinh ra, cha không yêu con thì còn yêu ai hả?"
Vừa nghĩ tới mình già rồi mới có được mụn con này, Nam Cung Ngự liền vui vẻ không thôi, vui mừng cười nói: "Thập Tam, con đi chuẩn bị đi, ghi nhớ, ra tay phải độc ác, nhổ cỏ tận gốc."
"Cha, cha đang nói cái gì vậy, con..."
Nghe đến lời này của cha, Nam Cung Thập Tam Lang mặt tràn đầy nghi hoặc, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của cha nhìn nhìn quét qua những người đang bàn tán về gia tộc Nam Cung ở phía dưới thì Nam Cung Thập Tam Lang đã phản ứng lại, chỉ là anh ta càng thêm nghi hoặc, không hiểu nói: "Cha, không phải cha đã nói, phải khoan dung độ lượng với mọi người, suy nghĩ kỹ càng rồi mới làm sao?"
"Ừm."