Tô Thương vội vàng ho một tiếng, sau đó vội nói tiếp: "Vợ à, em nghe anh nói hết được không hả?"
"Ý của anh là, làm tình cảm chúng ta tốt đẹp hơn, anh muốn làm đồ ăn mà mình thích, cùng em nấu cơm, cùng em ở trong phòng bếp, em giúp anh xắn ống tay áo, anh giúp em sửa tạp dề, thật tuyệt vời, thật lãng mạn phải không vợ."
"Là thế sao."
Lý Nguyệt như chợt hiểu ra, biểu cảm ngốc nghếch, sau đó mặt mũi tràn đầy áy náy, nói: "Em xin lỗi, Tô Thương, là do e trách nhầm anh rồi, anh không có thô tục chút nào hết, trách em..."
Lý Nguyệt đang nói, liền nhìn thấy Tô Thương nhếch lên một nụ cười xấu xa, nhất thời nhận ra được mình bị trêu ghẹo, nghiến răng nói: "Không đúng, Tô thương, anh lại đùa em nữa, vừa nãy anh nói rõ ràng chính là làm..."
Tô Thương nắm lấy cánh tay Lý Nguyệt, mạnh mẽ đè vào tường, cười đùa nói: "Làm cái gì?"
"Hừm, bẩn như vậy, em còn cần nói ra sao!" Lý Nguyệt kiêu ngạo quay đầu qua.
Ánh trăng đổ nghiêng xuống như nước, rơi vào trên người Lý Nguyệt, xuyên qua từng sợi tóc của cô ấy.
Xung quanh biệt thự là một mảng xanh rộng lớn, muôn loài cỏ cây hoa lá, côn trùng kêu vang, hỗ trợ lẫn nhau làm nên một vẻ tuyệt đẹp.
Lý Nguyệt lúc này, khuôn mặt ngọc đỏ ửng, đầy vẻ thẹn thùng, toàn thân tỏa ra mùi vị của một cô gái trẻ.
Ừng ực.
Tình cảnh này, Tô Thương làm gì còn nhịn được nữa, trực tiếp hôn lên người của vợ mình...
Đêm xuống gió lạnh.
Tô Thương ôm Lý Nguyệt, từng hành động cử chỉ đều cực kỳ thân mật, trên mặt hai người đều lộ ra một nụ cười ngọt ngào, làm cho không khí xung quanh gần như cũng trở nên ngọt hơn.
"Tô Thương, mấy hôm nay anh làm gì, còn nữa, vì sao không cho em qua trang viên nhà họ Tô tìm anh?" Bỗng nhiên Lý Nguyệt dịu dàng hỏi.
Tô Thương nhẹ nhàng trả lời: "Nhà họ Tô gặp chút phiền phức, có người để ý đến trang viên nhà họ Tô rồi, nhưng em đừng lo lắng, những tên quỷ quái đáng ghét đó đã bị anh giải quyết hết rồi."
"Ừm, à."
Lý Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, sau đó như con chim non nép vào lồng ngực Tô Thương.
Tô Thương ôm eo Lý Nguyệt, tay còn lại xuyên qua mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng cưới nói: "Vợ à, mấy hôm nay có nhớ anh không."
"Ừm." Lý Nguyệt ngại ngùng gật đầu, khuôn mặt ngọc tuyệt mỹ đỏ bừng.
Chẹp chẹp.
Tô Thương cúi đầu xuống hôn Lý Nguyệt một cái, sau đó nhếch miệng lên nói: "Vợ à, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chi bằng đêm nay chúng ta... hì hì hì."
"Không muốn."