Mà lão già cụt tay này, thực lực cực kỳ cường đại, đã vượt qua Thần tông đỉnh phong rồi, chân khí phát ra trên người biến đổi khác thường, chắc chắn là Võ thần lục địa rồi.
Nhưng Lâm Uyên bây giờ, vẫn chưa Trúc cơ thành công, theo lý thuyết, ông ta không thể nào là đối thủ của lão già cụt tay này được.
Tô Thương ngược lại muốn nhìn thử xem, Lâm Uyên rốt cuộc có thủ đoạn gì, để đối phó với đối thủ là Võ thần lục địa.
Còn về ân oán giữa mình và Lâm Uyên, cũng chính là mục đích gặp ông ta của mình ngày hôm nay, ha ha, sau đó làm tiếp một kết thúc cũng không muộn.
"Ha ha, được, vậy thì mời bạn nhỏ Tô Thương kiên nhẫn chờ một lát."
Lâm Uyên lại cười khách sáo một lần nữa, ngay sau đó ánh mắt liền nhìn vào lão già cụt một tay, thản nhiên nói: "Từ cư sĩ, ông vẫn táo bạo giống như trước, cái tính khí này của ông, nếu như không sửa lại thì sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi đó."
"Hừm!"
Từ Ngọc Phong nghênh tiếp ánh mắt của Lâm Uyên, hừ lạnh một tiếng, nói: "Lão Độc Vật, tính tôi nóng, cmn, những từ này sao lại từ miệng của ông nói ra đươc chứ?"
"Còn nhớ rõ cánh tay của ông mày không, chỉ nói một lời không hợp mà ông liền hạ độc, bây giờ nói tính tôi nóng hả?"
"Tử cư sĩ, đừng tức giận, mọi chuyện nên dĩ hòa vi quý."
Lâm Uyên đầu tiên là rót hai chén rượu, sau đó ra hiệu dấu tay xin mời, khẽ cười nói: "Ngồi xuống uống chén rượu, chúng ta từ từ nói chuyện, có chuyện tốt nói chơi."
"Ha ha!"
Từ Ngọc Phong cười lạnh lùng nói: "Lão Độc Vật, 30 năm trước, chúng ta xảy ra cãi vã, sau khi ra tay thì ông cũng nói với tôi như vậy, kết quả đây này, cmn ông thế mà hạ độc vào rượu của tôi!"
"Nếu không phải động tác của tôi nhanh chóng, kịp thời chặt đứt cánh tay của mình, thì tôi đã bị ông hạ độc chết rồi, ngã một lần khôn hơn một chút, có bài học từ lần trước đó rồi, ông cảm thấy tôi còn uống rượu với ông nữa hả?"
Từ Ngọc Phong cười lạnh, sau đó cười nhạo nói: "Lão Độc Vật, cmn ông đây lại cùng cái loại người như ông uống rượu, ông đây đúng là ngu ngốc mà!"
"Ông không uống, vậy coi như tôi uống hết vậy."
Lâm Uyên lộ ra một nụ cười, sau đó liền nhìn hai chén rượu trên bàn, dần dần uống cạn, đồng thời nói: "Chậc chậc, Trúc Diệp Thanh trăm năm, đúng là dễ uống."
"Cái gì!"
Ai ngờ Từ Ngọc Phong nghe nói như thế, nhất thời hai mắt tỏa sáng, nhìn qua chén rượu trống rỗng, không kiềm chế được mà nuốt hai ngụm nước bọt.
"Quán rượu nhà này, trong mắt của tôi là quán rượu ngon nhất Võ Đang trong vòng trăm dặm, Trúc Diệp Thanh là tự quán nấu ra, tôi uống là Trúc Diệp Thanh chính gốc của quán, tổng cộng cũng chỉ có một chum, tôi bỏ số tiền lớn ra, ông chủ đổi cho tôi một bình."
Lâm Uyên nhẹ nhàng lay lay bình rượu trong tay, lại đổ đầy hai ly rượu lần nữa, vừa cười vừa nói: "Từ cư sĩ, muốn nếm thử vị không?"
"Tôi..."