Hàng Vân Hà hất tay Lý Khuê Võ ra, lạnh giọng nói: “Nói ngay, có phải ông đã đi đến những nơi không nên đến, đúng không, thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng, kháng cự thì sẽ bị nghiêm trị.”
“Tôi…”
Trong lòng Lý Khuê Võ có chút hồi hộp, không ngờ tới là Hàn Vân Hà lại có thể lập tức đoán đúng, nhất thời hoảng sợ sắc mặt trắng bệch ra.
“Cha vợ.”
Tô Thương ở bên cạnh nhìn thấy như vậy, liền mở miệng nói: “Đừng giấu nữa, nói cho mẹ vợ biết đi, chuyện này trước sau gì mẹ vợ cũng sẽ biết thôi, cha không nói thì con cũng sẽ nói.”
Lý Khuê Võ nghe thấy như vậy lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thương, đồng thời nháy mắt ra hiệu với Tô Thương đừng có nói lung tung.
Lý Khuê Võ, ông liếc cái gì mà liếc, quay đi chỗ khác ngay.”
Hàn Vân Hà đương nhiên là đã chú ý đến động tác nhỏ này của Lý Khuê Võ rồi, đầu tiên là trách mắng, sau đó lại nói: “Tô Thương, con đừng có mà giấu dùm ông ta, cũng đừng sợ ông ta, hôm nay con nói rõ chuyện này cho mẹ, mẹ sẽ bảo vệ con, ai cũng sẽ không dám làm gì con.”
Nói đến câu nói này Hàn Vân Tuyết dường như đang cảnh cáo Lý Khuê Võ.
Lý Khuê Võ bị dọa cho đến rụt đầu lại, cái rắm cũng không dám thả, trong lòng thầm nghĩ xong đời rồi.
“Được rồi, mẹ vợ, chuyện đã đến lúc này thì con cũng không giấu mẹ nữa.”
Tô Thương nhìn Hàn Vân Hà, sau đó khẽ cười nói: “Thật ra khoản tiền này cha vợ dùng để…”
Nói đến đây, Tô Thhương cố ý dừng lại một lúc.
Soạt soạt.
Hà Vân Hà thăm lập tức nhìn về phía Tô Thương, trong ánh mắt tràn đầy sự hiếu kỳ, rõ ràng là rất muốn biết rõ chân tơ sợi tóc của sự việc này.
Về phần Lý Khuê Võ thì sợ hãi vô cùng, dường như đã chấp nhận số mệnh, nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị sẵn tâm lý “chết chắc”.
“Dùng để mua quà cho mẹ.” Lúc này, Tô Thương nói nốt câu nói phía sau ra.
Hà Vân Hà khựng người lại, nghi hoặc nói: “Mua quà cho mẹ?”
“Đúng vậy.”
Tô Thương gật đầu nói: “Tối nay khi con và cha vợ đi dạo với nhau thì có đi qua một cửa hàng bán đồ trang sức, cha vợ nói mẹ vì cái nhà này mà lao tâm khổ tứ cả nửa đời người, luôn lo lắng hết lòng, quá cực khổ cho mẹ rồi, cho nên mới quyết định mua cho mẹ một sợi dây chuyền, bù đắp cho mẹ.”
“Ông ta có tấm lòng như vậy sao?” Thái độ của Hàn Vân Hà rõ ràng là tốt lên rất nhiều, nửa tin nửa ngờ nói: “Mua thì mua rồi, tại sao ông ta không trực tiếp thanh toán mà lại chuyển tiền cho súp bánh bao Giang Nam chứ?”
“Mẹ vợ, chuyển là thế này.”
Tô Thương giải thích nói: “Cha vợ nói rồi, mẹ sẽ điều tra ra số điện thoại của ông ấy, nếu như trực tiếp thanh toán tiền, thì mẹ sẽ biết được là ông ấy đã mua sợi dây chuyền rồi.”