Một giây sau, quanh thân của trụ trì Viên Thân, liền tỏa ra ánh hào quang Phật pháp.
Chỉ nhìn thấy ông ta chắp tay lại trước ngực, dáng vẻ nghiêm trang, Phật quang bao phủ, tràn ngập ý phổ độ chúng sinh.
Ngay sau đó, trụ trì Viên Thông liền xông lên, đối mặt trực tiếp với Nam Cung Dận.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trong lúc nhất thời, đất đá ở nơi đó văng tứ tung, cuộc chiến vô cùng khốc liệt.
Lúc này.
Bởi vì đại điện đã bị tàn phá cho nên quần chúng ăn dưa ở bên ngoài có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh bên trong đại điện.
"A Di Đà Phật, sư huynh, anh thăng hoa cực điểm, tự thiêu đốt tấm thân Phật pháp của mình, hy sinh vì nghĩa, sư đệ bội phục."
Lúc này, Phật tử Vô Cơ chắp tay trước ngực, biểu cảm phức tạp nói.
"Vô Cơ, ý gì vậy, trụ trì Viên Thông sẽ viên tịch sao?" Triệu Chỉ Nhược ở bên cạnh đau khổ hỏi.
"Không phải."
Vô Cơ lắc đầu, sau đó nói: "Sư huynh nếu như may mắn sống sót thì e rằng cả đời này cũng không có cách gì tu luyện lại được, pháp lực vốn có của anh ấy sẽ tan biến hết, anh ấy sẽ trở thành một người bình thường."
"Trụ trì Viên Thông, thật khiến mọi người kính nể mà!" Vương Dã ở bên cạnh cũng nghiêm túc nói.
Vốn dĩ anh ta đã rời đi rồi, nhưng Võ Đang xảy ra chuyện lớn như vậy, cho nên Vương Dã bèn quay trở lại.
Nhưng dựa vào thực lực của anh ta thì căn bản cũng không làm được nên trò trống gì, chỉ đành đứng trong đám đông quan sát trận chiến mà thôi.
Nhìn thấy trụ trì Viên Thông tự thiêu đốt tấm thân Phật pháp của mình, cực điểm thăng hoa, Vương Dã không khỏi khâm phục ông ta từ tận đáy lòng.
Mọi người có mặt ở đó cũng đều cảm thấy như vậy, nhưng bọn họ còn kinh ngạc hơn về thân phận của Vô Cơ.
Trụ trì Viên Thông ở núi Bồ Đề, địa vị tôn quý, không ngờ lại là anh em với Vô Cơ.
Cùng lúc đó, cuộc chiến giữa A Ly và Quân Vô Ưu vẫn đang tiếp tục, hai bên giằng co với nhau mãi vẫn chưa kết thúc.
Một bên khác, Tây Lạc Diệp và đám người nhà họ Tây vẫn đang chiến đấu với đám tám người Đông Phương Diệu, cũng chưa phân được thắng bại.