Tô Thương liếc một chút liền nhìn ra, hai người này không đơn giản, có lẽ tất cả đều là cao thủ Thần tông sơ kỳ, so với Cổ Hồng Nguyệt, Đoan Mộc Hải không khác biệt lắm.
Giờ này phút này.
Hai người này đang nhìn chăm chú Tô Thương, trong mắt lộ ra sát ý khó nhìn thấy được.
"Tô đại thiếu gia, có biến."
*Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Vương Phú Quý là người luyện khí tầng thứ tám, tất nhiên cũng cảm nhận được sát ý của hai lão già này, nhỏ giọng nói ra.
"Ừm."
Tô Thương gật đầu cười nói: "Không cần lo lắng, chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, đối với chúng ta không có chút uy hiếp nào."
"Cậu chủ, có muốn giết bọn họ không?" A Ly bên cạnh, dùng linh hồn truyền âm nói.
"Đừng vội, bọn họ qua đây rồi hỏi lí do vì sao muốn giết tôi trước đã." Tô Thương truyền âm trả lời lại.
Một lát sau, tên lão già kia dùng giọng điệu coi thường hỏi: "Người thanh niên này, cậu chính là Tô Thương sao?"
"Đúng vậy, xin hỏi tiền bối là ai?" Tô Thương hỏi thăm.
Lão già đó không thèm trả lời, cười lạnh nói: "Tô Thương, hai người chúng tôi, là hai vị động chủ khác của Tam Đồng Kiều, tôi tên là Tứ Hải, bà ấy là Kim Chi, nghe nói Dược Vương Điện các người đã giết bạn chí cốt Cổ Hồng Nguyệt của chúng tôi?"
"Hóa ra là hai vị động chủ à."
Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Có chuyện như vậy đấy, thì sao, hai vị muốn báo thù cho Cổ Hồng Nguyệt hả?"
"Vốn định không có ý định báo thù, dù sao thiếu bà ta, chúng tôi sau khi đánh hạ mấy ngọn núi nổi tiếng, có thể có nhiều tài nguyên hơn một chút."
Từ Hải Phong cười nói: "Có điều, chúng tôi cùng với Cổ Hồng Nguyệt, dù sao cũng quen biết rất nhiều năm, bây giờ nhìn thấy cậu, bên cạnh lại không có cao thủ nào đi cùng, không báo thù cũng có chút khó nói."
Vừa nói xong, Từ Hải Phong không tiếp tục ẩn giấu nữa, toàn thân chân khí phun trào, trong mắt tràn đầy sát ý.
Kim Chi bên cạnh cũng giống như thế, mặt trầm như nước nhìn sang Tô Thương, chân khí đã ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Vương Phú Quý thấy vậy, theo bản năng đứng chung một chỗ với Tô Thương, cũng không lui lại, định cùng Tô Thương sáng vai chiến đấu.
Còn về Tô Tinh Hà...
Trên đường đi, thằng nhóc này vẫn luôn ríu rít, Tô Thương thực sự không chịu nổi, nên sau khi ăn xong, đã đưa cậu bé vào trong vòng tay lưu trữ rồi.
Đối mắt với hai Thiên tông sơ kỳ, Tô Thương không hề sợ hãi, khẽ cười nói: "Hai vị tiền bối, trước khi các người quyết định ra tay với tôi, mà không điều tra thêm thực lực của tôi hay sao?"
"Ha ha, Tô Thương, đừng giả vờ nữa."
Hà Kim Chi cười lạnh nói: "Bà già này thừa nhận, cậu tuổi còn trẻ, mà có thể tung hoành khắp thành phố, đối chiến với Tông sư đỉnh phong, thiên phú đúng là có một không hai."
"Nhưng mà dù sao tuổi cậu còn trẻ, lại có thể mạnh hơn đến thế nào được chứ, còn có thể so được với Thần tông sao?" Hà Kim Chi khinh thường cười lạnh.
"Không thua bao nhiêu đâu."