Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên - Tiếu Tiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Phàm Khôn trợn tròn mắt, xác nhận hết lần này đến lần khác rằng bản thân không tìm sai chỗ, liền không kìm được cơn giận.

“Chắc chắn là bà già kia đã giương đông kích tây, tên cao thủ đã cứu bà ta, đã ăn trộm yêu đao Thái Chân của mình rồi.”

“Quá là ghê tởm, nhà họ Nạp Lan, thù này không báo, ông đây thề sẽ không làm người nữa.”

Lưu Phàm Khuê vô cùng căm thù, tức quá hóa giận liền rời khỏi chỗ đó.

Một bên khác, bản thân Tống Lệ Hoa bị thương nặng cũng không yên lòng về Nạp Lan Dịch, khi đi qua lần lượt từng chỗ liền dừng lại một lát, kết quả đã phát hiện được thi thể của Nạp Lan Dịch.

"Tiểu Dịch!"

“Tôi bị mắc lừa rồi, người nước D đáng chết, vậy mà dám dùng kế điệu hổ ly sơn, âm thầm giết cháu trai tôi!"

"Thù này, bà đây sẽ nhớ kỹ, đợi vết thương của bà đây lành lại, nhất định sẽ chém mày thành trăm mảnh!”

Tống Lệ Hoa cực kì đau khổ, vô cùng căm ghét Lưu Phàm Khuê, bà ta cũng tức giận cả Tô Huyền Thiên nữa.

Theo bà ta thấy, nếu như không phải Tô Huyền Thiên, thì mình có thể giết chết Lưu Phàm Khuê một cách rất dễ dàng, rồi kịp thời trở về bên cạnh Nạp Lan Dịch, nếu như vậy, thì Nạp Lan Dịch sẽ không phải chết.

"Tô Huyền Thiên, cậu chỉ vì mười cục đá năng lượng cỏn con, mà lại dám ra tay ngăn cản tôi, thậm chí còn gián tiếp hại chết tiểu Dịch nữa!”

"Hừ!"


"Người đắc tội với bà đây, trước giờ chưa từng có kết cục tốt đẹp, rất nhanh thôi tôi sẽ khiến cậu muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!” Tống Lệ Hoa nói với ánh mắt sắc lạnh.

"Bà chủ, vết thương của bà rất nặng, nên quay về trị thương trước đi ạ.” Lúc này, ông lão áo đen đứng bên cạnh nói.

"Hắc nô!"

Ánh mắt Tống Lệ Hoa dừng lại trên người của ông lão áo đen, nghiến răng chất vấn: "Dựa vào thực lực của ông, rõ ràng vừa nãy ông có thể xóa sổ Tô Huyền Thiên, tại sao lại không giết nó vậy?"

"Bà chủ, bà quá coi thường cậu ta rồi, cảnh giới của cậu ta, tôi đây không thể lường trước được.”

Hắc nô giải thích: "Nhưng cậu ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi, nên sớm đã có phòng bị, thực lực đương nhiên không phải yếu đâu.”

"Tất nhiên, tôi không hề sợ cậu ta, lúc đánh nhau chắc chắn tôi có thể đánh được.”

Hắc nô lo lắng nói: "Nhưng trên người bà đang bị thương, tôi lo lắng đến sự an nguy của bà, nên không muốn dây dưa với cậu ta, bà chủ, chúng ta mau đi thôi, cánh tay của bà vẫn còn có cơ hội chữa lành.”

"Ừm."

Nghe đến đây, Tống Lệ Hoa không muốn nói nhiều, nhanh chóng biến mất cùng với hắc nô.

...

Sau khi Tô Thương rời khỏi khu rừng ở Đông Sơn, anh đến chợ đen Cửu Môn trước, sau đó khôi phục về hình dáng cũ, lái xe đi thẳng đến biệt thự ở cạnh sông.

Về phần phiền phức mà Tô Huyền Thiên chọc phải, thì có liên quan gì đến Tô Thương anh chứ?

Chỉ cần khôi phục lại diện mạo như cũ, anh ấy lại là một tên đại thiếu gia ăn chơi trác táng không hề học võ thuật, ai cũng không thể gắn anh ấy với tông sư trẻ tuổi Tô Huyền Thiên lại với nhau được.

Bây giờ Tô Thương không có suy nghĩ nào khác, chỉ muốn tu luyện thôi, Tống Lệ Hoa khiến anh ấy áp lực không nhỏ, lại thêm cái tên cứu Tống Lệ Hoa đi nữa, cảm giác nguy hiểm của Tô Thương lại càng tăng lên.



Tô Thương định trở lại biệt thự cạnh sông, để luyện hóa hết sát khí bên trong yêu đao Thái Chân, tranh thủ thời gian đột phá lên luyện khí tầng thứ tư, đến lúc đó cảnh giới tông sư là cái khỉ gì chứ, hoàn toàn có thể một chiêu đánh chết luôn.

Nhưng, anh ấy luyện hóa yêu đao Hồng liên, đã mất hai ba ngày rồi, lần này chỉ sợ phải mất thời gian đến vài ngày nữa.

Ánh trăng như nước.

Không lâu sau, Tô Thương đã tới biệt thự cạnh sông, ai biết được Tô Thần Binh cũng ở đó.

Mà Quách Ý thì quỳ trên mặt đất, hình như đang bị Tô Thần Binh quở trách.

“Đại thiếu gia.”

Nhìn thấy Tô Thương xuất hiện, Quách Ý đang quỳ trên mặt đất nở một nụ cười gượng.

“Ừ.”

Tô Thương gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Thần Binh, khẽ cười: “Cha, sao vậy, Quách Ý đã làm sai điều gì ạ, tại sao cha lại trách phạt anh ta vậy?”

“Hừ, còn không phải vì đồ phế vật là mày à!”

Tô Thần Binh hừ một tiếng lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ta bảo nó âm thầm bảo vệ mày, nó thì hay rồi, thế mà lại chạy đến biệt thự cạnh sông này ngủ một giấc!”

“Cha, cái này không thể trách Quách Ý được, là con bảo anh ta làm như vậy đấy.” Tô Thương giải thích.

“Mày?”

Tô Thần Binh liếc Tô Thương một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Được đấy Tô Thương, đừng nghĩ đã có thể nịnh nọt được Quách Ý, tình hình đại khái như thế nào, trong lòng ta đều biết hết.”

“Quách Ý là thuộc hạ của ta, ta rất hiểu cậu ấy, tuy không nói, nhưng từ đầu đến cuối cậu ấy không hề xem trọng mày đâu.”

Tô Thần Binh nói tiếp: “Hai ngày nay ta bảo cậu ấy bảo vệ mày, chắc chắn cậu ấy đã nhịn đầy một bụng tức giận, vì không muốn làm việc này nên cậu ấy mới lười nhác, sa sút tinh thần.”

“Còn mày, thằng nhãi con, mày chỉ mong Quách Ý đi theo mày, có như thế thì mày ra ngoài tinh tướng cũng chẳng có ai bắt nạt mày nữa.”

"Mẹ kiếp, cha, cha,... Thật sự là một người rất thông minh đó, đến hoạt động tâm lý của Quách Ý cũng đoán ra được.”

Mặt Tô Thương đầy khâm phục, lập tức nhìn về phía Quách Ý, nháy mắt, đồng thời hỏi: "Quách Ý, anh vì ghét tôi, nên mới không âm thầm bảo vệ tôi sao?"

Quách Ý đương nhiên hiểu ý Tô Thương, liền thừa nhận: "Tôi đáng chết, xin ông chủ và đại thiếu gia trách phạt ạ.”

"Khốn kiếp, tức chết tôi mất, cha, Quách Ý này không có trách nhiệm quá rồi, đánh anh ta đến gần chết rồi đuổi ra nhà họ Tô đi.” Tô Thương ra vẻ hung hãn nói, cho rằng cha sẽ không làm như vậy.

"Đánh ông nội mày ấy, Quách Ý là trợ thủ đắc lực của ta."

Quả nhiên, Tô Thương đã đoán đúng, Tô Thần Binh hùng hổ nói: "Thà đuổi mày ra khỏi nhà họ Tô, chứ ông đây sẽ không đuổi cậu ta đi đâu.”

"Vậy thì phạt anh ta quỳ ba ngày ba đêm, rồi tra tấn anh ta một lúc.” Tô Thương nói tiếp.

"Mẹ kiếp, Quách Ý có lỗi gì? Tô Thương, chính mày mới là phế vật, còn không cho người khác khinh thường à?”

Tô Thần Binh liếc Tô Thương một cách khinh bỉ, sau đó nói: "Quách Ý, đừng quỳ nữa, cậu đứng lên đi, về sau không cần bảo vệ cái loại phế vật này nữa.”

"Vâng."



Quách Ý thấy ông chủ cái nhau với đại thiếu gia, trong lòng không vui mừng được, nhưng bề ngoài rất muốn ngăn cản, nên anh ta cảm thấy rất dằn vặt.

"Thôi đi, không bảo vệ tôi được thì thôi vậy, tôi còn cảm thấy như có người đang nhìn chằm chằm vào tôi, chẳng có sự riêng tư gì hết, đến cả quán bar cũng không tha.”

"Cha, con đi nghỉ ngơi đây."

Tô Thương thuận miệng nói, sau đó liền bước lên phòng trên tầng ba.

"Khốn kiếp, cái thằng nhãi con này!"

Tô Thần Binh đưa mắt nhìn Tô Thương biến mất ở đầu bậc thang, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lòng tốt thì lại bị coi như lòng lang dạ thú, mày không muốn dể người khác bảo vệ nữa chứ gì, được, lần này ông đây phải trị mày mới được.”

"Hôm nay, tiểu thư thứ hai Lý Kỳ Kỳ nhà họ Lý, đến trang viên tìm mày mấy lần, cũng không biết tại sao mày lại chọc đến nó nữa, ta thấy tính khí của nó, như là muốn đánh nhau với mày đó.”

Tô Thần Binh cười cợt nói: "Bây giờ ta sẽ đem tin tức của mày nói cho nó biết, để nó đến đây nói chuyện với mày nha.”

"Quách Ý, chúng ta đi, để thằng ranh này nếm mùi đau khổ đi.”

Nói xong, Tô Thần Binh quay người rời đi.

Quách Ý không nhịn được sự vui mừng, đại thiếu gia võ công xuất chúng, người chịu khổ chắc chắn là Lý Kỳ Kỳ rồi.

Nghĩ đến đây, Quách Ý liền theo sát phía sau Tô Thần Binh, rời khỏi biệt thự cạnh sông.

"Cha cũng biết đùa thật, thông báo cho người khác đến đánh con mình, không phải hổ dữ không ăn thịt con sao, cha có phải là cha ruột không vậy?”

Sau khi về phòng, Tô Thương nghe thấy lời của cha, ngay lập tức sầm mặt lại.

Nhưng anh ấy không hề để ý đến, mà ngồi khoanh chân lại, bắt đầu hấp thụ sát khí bên trong yêu đao Thái Chân.

Khoảng nửa tiếng trôi qua, Tô Thương nghe được tiếng hai người con gái nói chuyện với nhau ở bên ngoài biệt thự truyền đến, liền biết đó là Lý Kỳ Kỳ đến, và có một cô gái nữa cũng đi theo.

"Chỗ này sao không có đèn soi nhỉ, Kỳ Kỳ, tớ sợ tối lắm, điện thoại di động của tớ hết pin rồi, lấy điện thoại di động của cậu mở đèn pin đi."

"Điện thoại di động tớ tự nhiên hỏng đèn pin, quên mất chưa mang đi sửa rồi.”

"Sao lại hỏng vậy, Kỳ Kỳ, cậu chẳng biết thương tiếc điện thoại gì cả, không thể xé tấm phim đó ra rồi cứ lấy ra nghịch như vậy được, từ sáng dến tối cũng không thể nghịch nó, sờ nó, sạc nó, như vậy không hỏng mới lạ đấy.”

"Ò."

...

Xé tấm phim?

Rồi đeo lên?


Sờ nó?


Sạc nó?


Tô Thương đang ngồi khoanh chân, nghe thấy thế nhất liền mở mắt ra, suýt nữa thì mất bình tĩnh rồi.


Cái quái gì vậy, sao từ ngữ lại táo bạo như thế chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NHE
25 Tháng mười một, 2023 06:38
- Bán bản dịch thu phí của hơn 500 bộ truyện chữ đang hot hiện nay giá rẻ. - Thể Loại, Tiên Hiệp, Đô Thị, Huyền Huyễn, Mạt Thế.v.v.v - File ebook có thể đọc offline. Smartphone, máy tính - Cần bộ nào inbox Zalo: 0867.238.352 ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK