"Nhà họ Tô ở Giang Bắc!"
"Hừ!"
Không dám chọc vào vùng đất tế trời, Đỗ Minh Viễn chỉ có thể đem tất cả thù hận trút lên nhà họ Tô ở Giang Bắc, ông ta lạnh giọng nói: "Năm đó Ngọc Yến kinh tài tuyệt diễm, là tiên tử của trong lòng biết bao người, mình đối với bà ấy ái mộ có thừa."
"Nhưng ai mà ngờ, bà ấy lại bị dư nghiệt của Côn Luân lừa đi mất, rời khỏi Thái Sơn, đồng thời công lực cả một đời cũng không còn sót lại chút gì, sau cùng lại trở thành món hời cho một gia tộc nhỏ ở thành phố."
Tô Thần Binh lúc đầu tham gia đại hội võ thuật trăm môn phái mang mặt nạ bạc lại không dùng tên thật.
Cho nên, không ai biết ông ta trông như thế nào, cũng không người nào biết ông ta chính là Tô Thần Binh, chỉ biết được đó là dư nghiệt của nhà họ Tô ở Côn Luân.
Năm năm trước, vùng đất tế trời sau khi tìm được Thạch Ngọc Yến đã mất hết công lực, thì cũng không ai nghi ngờ Tô Thần Binh của nhà họ Tô, chính là tên dư dư nghiệt Côn Luân đã đè bẹp các thiên tài ở đại hội võ thuật.
Dù sao lúc đó Tô Thần Binh cũng đã trúng Cửu âm hóa công tán, chỉ có cảnh giới hóa kình, nhà họ Tô ở Giang Bắc cũng không có cao thủ như vậy.
Tổng kết lại thì tất cả mọi người đều cho rằng là do dư nghiệt của Côn Luân làm cho Thạch Ngọc Yến tiêu tán hết công lực.
Sau đó biến Thạch Ngọc Yến thành một người bình thường, lang thang nơi thành phố, kết quả là được gả vào nhà họ Tô ở Giang Bắc, trở thành vợ của một tên rác rưởi hóa kình, đồng thời còn sinh ra hai đứa con.
Theo như Đỗ Minh Viễn thấy, đây chẳng phải là tiên nữ hạ phàm sao, rồi lại bị một tên ăn xin làm nhục, cho nên ông ta muốn tiêu diệt nhà họ Tô ngay tại chỗ, mà Thạch Hạo Hãn cũng không hề có ý ngăn cản.
Nhưng mà, Thạch Ngọc Yến lại đứng ra bảo vệ cho Tô Thần Binh, thậm chí ngay khi Thạch Hạo Hãn ra ý nghĩ muốn giết chết Tô Thần Binh thì Thạch Ngọc Yến liền dùng cái chết để uy hiếp.
Hoàn toàn bất lực, chuyện này cứ như vậy mà kết thúc, Thạch Hạo Hãn đành đem Thạch Ngọc Yến đi.
Đỗ Minh Viễn cũng bị cảnh cáo là không được phép ra tay với nhà họ Tô nữa, lời nói này là do Thạch Hạo Hãn nói ra, chủ yếu là muốn làm dịu đi tâm lý của Thạch Ngọc Yến.
Cho nên năm năm này, Đỗ Minh Viễn cũng không đặt chân đến Giang Bắc nửa bước, cũng không hề sai thuộc hạ đi, ông ta chỉ sợ đem lại phiền phức cho nhà họ Đỗ, cũng sợ sẽ ép chết Thạch Ngọc Yến, nếu mà như vậy thì ông ta sẽ day dứt suốt cả cuộc đời.
Đỗ Minh Viễn thích Thạch Ngọc Yến, cũng từng công khai theo đuổi bà ấy, huyên náo đến mức ai cũng biết, nhưng Thạch Ngọc Yến lại từ chối không hề lưu chút nào.
Nhưng Đỗ Minh Viễn lại không hề bỏ cuộc, ông ta vốn muốn ở trong đại hội võ thuật đạt được thành tích, chứng minh bản thân trước người mình yêu, nhưng đáng tiếc lại bị Tô Thần Binh mang mặt nạ bạc đánh bại, vô cùng chật vật.
Trong mười bảy năm Thạch Ngọc Yến mất tích, ông ta cũng không kết hôn, ngoại trừ tu luyện ra thì đều đi tìm Thạch Ngọc Yến.
Năm năm trước, chính vì Đỗ Minh Viễn tìm thấy một chút dấu vết cho nên vùng đất tế trời mới có thể tìm được Thạch Ngọc Yến.
Năm năm gần đây, Đỗ Minh Viễn cũng không chê bai Thạch Ngọc Yến đã từng sinh nở, mà thường xuyên tìm lý do đến vùng đất tế trời để thăm Thạch Ngọc Yến.
Nhưng, Thạch Ngọc Yến lại mượn cớ sức khỏe không tốt mà cự tuyệt.
Đỗ Minh Viễn cũng không từ bỏ ý định, ông ta tin chắc rằng, bản thân mình sớm muộn gì cũng có một ngày có thể làm Thạch Ngọc Yến động lòng.
Chuyện này đã bị cháu trai Thạch Hiên biết được, Thạch Hiên liền nói, sẽ đến Giang Bắc cắt đứt chấp niệm của cô Ngọc Yến, triệt để tiêu diệt nhà họ Tô.