“Bọn họ đến từ núi Ba, mấy năm nay, chính bọn họ đã chiếm lấy núi núi Ba.” A Ly trả lời.
“M* ki*p!”
Vương Phú Quý nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hóa ra là năm anh em các người, lá gan cũng to đấy, đến nhà của cha vợ tôi….”
“Anh Phú Quý, đừng manh động, bọn họ… Không dễ chọc vào đâu.”Trương Mộ Cổ đứng bên cạnh kéo Vương Phú Quý lại.
“Có cái gì mà không dễ chọc, không phải là năm thằng cha tốn công vô ích à, một quyền của tôi có thể đánh ngã được năm tên kia đấy.” Vương Phú Quý khoác lác nói.
“Tất cả bọn họ đều là võ thần lục địa đó.”
Đúng lúc này, Thạch Cửu Thiên đứng một bên, tỏ ra vẻ nghiêm trọng, nói: “Hơn nữa, không phải mới bắt đầu đặt chân đến võ thần lục địa đâu, bọn họ đem đến cho tôi một cảm giác bức bách, không khác ông nội tôi là mấy.”
“Mà ông nội tôi, là võ thần đỉnh phong, chắc hẳn bọn họ cũng phải là cảnh giới này.” Khi Thạch Cửu Thiên nói chuyện, cũng nhìn sang năm anh em nhà họ Đoàn.
“Võ thần lục địa đỉnh phong!”
Nghe thấy thế, Vương Phú Quý bỗng giật nảy mình, vội vàng lùi lại nửa bước, lúng túng cười nói: “Khụ... Cái đó, các anh zai, tôi chỉ nói đùa với mấy anh thôi, các anh đừng để ý nha.”
Ngay sau đó, Vương Phú Quý loạng choạng bước đi, trốn ra sau lưng A Ly, lúc này mới thở dài một hơi.
“Không phải sợ.”
A Ly nhẹ nhàng cười nói: “Bây giờ bọn họ đã đi theo Tô Thương, là người một nhà rồi đó.”
“M* ki*p, sao không nói sớm, làm tôi sợ muốn chết.”
Vương Phú Quý nghe vậy, trong nháy mắt liền đứng thẳng lưng lên, đi đến ôm lấy vai Đoàn Khánh Sinh, phách lối nói: “Anh trai, anh biết tôi là ai không?”
“Anh là ai?” Đoàn Khánh Sinh lễ phép nói..
Tuy nhiên anh ta đã đặt chân đến võ thần đỉnh phong, nhưng thực lực thì có thể đánh bại được Vương Phú Quý.
Nhưng năm anh em nhà họ Đoàn đang ăn nhờ ở đậu, và cũng vừa mới đến, đương nhiên không dám đắc tội với người bên cạnh Tô Thương rồi.
“Tôi tên là Vương Phú Quý, là người anh em tốt nhất của Tô Thương, chúng tôi chơi với nhau từ thuở còn cởi chuồng tắm mưa, rồi lớn lên thì đến cùng một quán bar, đó chính là tình bạn sắt đá rồi.”
Vương Phú Quý vênh vang đắc ý nói: “Nếu các anh đã theo người anh em của tôi, thì chính là thuộc hạ của tôi, vậy đương nhiên cũng phải nghe theo lệnh của tôi, tôi bảo các anh làm cái gì, thì phải làm cái đó, hiểu chưa?”
“Đã hiểu ạ, anh Vương.” Đoàn Khánh Sinh cúi gập người, xưng anh em với Vương Phú Quý.
“Anh Vương cái gì chứ, gọi tôi là Vương đại thiếu gia là được rồi, đại thiếu gia của Mặt Vương Phú Quý nghiêm túc nói.
“Vâng, Vương đại thiếu gia.” Đoàn Khánh Sinh không dám vô lễ, vội vàng nói.
“Bốn người các anh, cũng gọi là Vương đại thiếu gia đi.” Vương Phú Quý thản nhiên nói, phát huy hết tác dụng của vở kịch cáo mượn oai hùm*.
* Thành ngữ để chỉ những người có thủ đoạn mượn thế kẻ mạnh làm lá chắn, đi hù dọa, lòe bịp người khác nhằm phục vụ mục đích riêng của mình.
“Vương đại thiếu gia.”