“Đừng vội, ông ta giao dịch với chợ Đen Cửu Môn cũng cần có thời gian. Chúng ta sẽ đối phó với nhà họ Tô trước, sau đó sẽ xử lý Hứa Sơn Cư. Ông ta không chạy được.” Thạch Hiên cười nói.
“Được.” Đoàn Tứ Hải gật đầu đồng ý.
“Tô Kiền Khôn, Tô Thần Binh, lần trước để các người thoát được một mạng, nhưng lần này các người sẽ không gặp may mắn như vậy đâu!” Thạch Hiên hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên sát ý sắc bén.
Sau đó, anh ta và Đoàn Tứ Hải biến mất trong bóng đêm và đi thẳng đến trang viên của nhà họ Tô.
...
Nửa tiếng sau.
Ở rừng cây Đông Sơn.
Một chiếc xe tải đậu ở đây, thùng xe được che bằng một tấm vải đen, không thể nhìn ra thứ gì trên đó.
Lúc này một ông già để râu bước xuống từ ghế phụ, chính là Đại trưởng lão của Vô Ảnh Tông, Hứa Sơn Cư.
“Ông bảo tôi kéo hàng đến đây, sao không bố trí người dỡ hàng?”
Tài xế ngồi ghế lái thò đầu ra lẩm bẩm: “Thật là không thể hiểu được, hơn nửa đêm kéo một xe đá tới vùng hoang vu dã ngoại, nếu không phải vì cho nhiều tiền thì tôi đây còn lâu mới nhận đơn.”
“Ông mau gọi điện thoại bảo người nhanh đến dỡ hàng đi, tôi phải về nhà, không có thời gian chờ ông.” Tài xế xe tải thúc giục.
“Ha ha.” Ánh mắt rơi vào người lái xe, giọng điệu bình đạm nói: “Chỉ sợ anh sẽ không thể về nhà.”
“Có ý gì, ông già, ông... Ặc...”
Tài xế xe tải định nói gì đó, nhưng Hứa Sơn Cư bất ngờ ra tay, một luồng chân khí nhanh chóng xuyên qua cổ tài xế.
Phụt! Cổ họng đứt lìa, máu đỏ tươi phun ra, tài xế nháy mắt đi đời nhà ma, chết ở trên ghế điều khiển.
“Một người bình thường, cũng dám hô to gọi nhỏ với ta, thứ không biết sống chết.” Hứa Sơn Cư lộ ra một nụ cười, như thể ông ta vừa làm một việc nhỏ bé không đáng kể.
Sau đó, ông ta chuẩn bị gọi điện thoại cho Đổng Văn Thắng, hỏi khi nào những người ở chợ Đen Cửu Môn sẽ đến.
Nhưng vào lúc này, ánh đèn mạnh mẽ lóe lên, cách đó không xa có một chiếc Land Rover dừng lại.
Ngay sau đó, Đổng Văn Thắng xuống xe.
“Đại trưởng lão.” Đổng Văn Thắng không tới gần Hứa Sơn Cư, mà là đứng ở trước xe cười hỏi: “Ông mang hết đá quyền năng lượng chưa?”
“Mang đến rồi, khoảng chừng có một nghìn một trăm viên.” Hứa Sơn Cư không phát hiện có gì không ổn, nhẹ nhàng cười nói: “Đổng gia chủ, người của chợ Đen Cửu Môn đến chưa?”
“Đến rồi, đang ở đây.”
Đổng Văn Thắng nở một nụ cười, sau đó cung kính cúi xuống và mở cửa ghế phụ ra.
Ngay sau đó. Tô Thương xuống xe đứng ở bên cạnh xe, từ xa nhìn Hứa Sơn Cư.
“Tại hạ là Đại trưởng lão của Vô Ảnh Tông, Hứa Sơn Cư, rất hân hạnh được gặp... Hả?”
Hứa Sơn Cư đang chuẩn bị lôi kéo làm quen với người của chợ Đen Cửu Môn, nhưng khi nhìn kỹ, lông mày của ông ta lập tức nhăn lại: “ Cậu... Cậu là Tô Huyền Thiên?”