"Chị gái xinh đẹp biết bao nhiêu, đánh nhau cũng đẹp như vậy, giống như đang nhảy múa, đẹp không sao tả xiết, giống như tiên tử trên trời vậy."
"Nhưng tiếc quá, người đẹp cực phẩm như vậy, mà xu hướng giới tính lại có vấn đề, vậy mà lại là một bách hợp*, đi thích con gái, quá lãng phí cho ngoại hình xinh đẹp như vậy quá."
*Chỉ những người con gái thích con gái.
Tô Thương liên tục lắc đầu, anh không có ý xúc phạm gì, anh thật sự cảm thấy nuối tiếc thay cho Tây Dao mà thôi.
Một người đẹp như vậy, đúng là phí của trời mà.
Sau khi cảm khái xong, Tô Thương liền đi đến trước mặt Lưu Huy và Vương Trại dò hỏi :"Hai người các anh cảm thấy sao rồi?"
"Cậu chủ."
Lưu Huy cung kính nói: "Chúng tôi không sao, chỉ là bị người kia phong ấn chân khí mất rồi."
"Đúng vậy, chúng tôi không bị thương gì cả, nhưng không có cách gì điều động chân khí được." Vương Trại giải thích nói.
"Ừm, tôi biết rồi."
Tô Thương gật gật đầu, sau đó sau đó truyền vào mỗi người Lưu Huy và Vương Trại một tia linh khí, trong phút chốc đã có thể giải trừ phong ấn của Lâm Uyên để lại trên người bọn họ.
"Cảm ơn cậu chủ." Lưu Huy và Vương Trại cùng đứng lên, nhất mực cung kính nói.
Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó hỏi: "Tên Lâm Uyên kia xuất hiện lúc nào vậy?"
"Được mấy tiếng trước rồi."
Lưu Huy thành thực nói: "Người này mạnh quá, tôi và Vương Trại căn bản không có cơ hội để đánh trả lại, thì đã bị ông ta khống chế rồi, ngay cả mật báo tin tức cho cậu cũng không được nữa."
Nói đến khúc sau, Lưu Huy có chút tự trách mình.
"Không trách các anh được."
Tô Thương khẽ cười, sau đó lại nhìn về phía chiến trường ở nơi xa kia.
Lúc này.
Tây Dao và Lâm Uyên đánh nhau khó phân được thắng thua, bốn phía bị chân khí phá tan tành, bụi đất bay tung trời.
"Cô không muốn sống nữa sao, vậy mà không sợ bị thương cũng muốn đánh tôi bị thương sao!"
"Dừng lại, mau dừng lại, thực lực chúng ta không thua kém bao nhiêu, không cần thiết phải đánh đến cùng như vậy!"
"Điên rồi, con đàn bà này, nhất định là điên rồi!"
"Được, cô muốn đánh thì tôi sẽ liều chết với cô một trận!"
...
Đối mặt với sự tấn công hung hãn của Tây Dao, Lâm Uyên có chút hoang mang, ông ta cắn răng dốc toàn lực ra đánh trả lại.
Quả thật.