Bọn họ hoàng thổ chôn đến cổ rồi, đương nhiên sẽ nảy sinh ý niệm với hệ thống tu chân, hy vọng có thể mượn nó đạt được thọ nguyên vô tận.
Nhưng nơi này là cổ trấn Võ Đang, không ai dám xằng bậy cả.
Cho dù là nhân vật cấp bậc như Thạch Hạo Hãn, trụ trì Viên Thông, Tây Môn Phong Vân, cũng không thể làm chuyện trái thông lệ được.
Rốt cuộc thì nơi này là địa bàn của Võ Đang, đối với bọn họ mà nói là một nơi tràn ngập sự không xác định.
Đương nhiên.
Nếu những người này tới vùng núi tế trời, hay danh sơn như Bồ Đề sơn, những người khác đều kiêng kỵ.
Tổng kết một câu, địa bàn của ai, người đó làm chủ.
Vương Phú Quý và Trương Mộ Cổ xuống võ đài, vốn muốn đi uống rượu.
Tuy nhiên.
Vương Phú Quý muốn xem Tô Thương thi đấu, nên hai người không đi, mà đứng trước mặt Tô Thương.
“Tô đại thiếu gia, vừa rồi trông tôi ngầu không.” Vương Phú Quý nói như đang khoe khoang.
“Ngầu lắm.”
Tô Thương nhẹ nhàng cười, rồi nói: “Cậu ngầu nhất, tự mình hiểu là được rồi.”
“Người anh em này quả thực đã lưu tình, nếu không cậu chẳng phải đối thủ của anh ta đâu.”
Tô Thương nhìn về phía Trương Mộ Cổ, nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi anh và Vương Phú Quý nói chuyện, tôi đẩu nghe được hết, kẻ thù của anh là ai, có tiện ní cho tôi biết không?”
Trương Mộ Cổ khẽ nhíu mày, rất cảnh giác Tô Thương, cũng không đáp lại.
“Mộ Cổ, vị này chính là Tô Thương, Tô đại thiếu, cậu ấy là anh em tốt của tôi, còn thân hơn anh em ruột nữa, là loại đến quần đùi cũng có thể mặc chung.”
Vương Phú Quý nhẹ nhàng cười nói: “Anh có thể đối xử với cậu ấy như đối xử với tôi.”
“Được“Được!”
Trương Mộ Cổ gật đầu, ngay sau đó hai mắt đỏ tươi, cắn răng nói: “Kẻ thù đó đã hung ác cưỡng hiếp chị tôi, xong việc còn giết người diệt khẩu, hắn chính là…… Tây Môn Hổ Tiếu!”
“Tây Môn Hổ Tiếu sao?”
Tô Thương khẽ nhíu mày: “Nhị thiếu gia Tây Môn Hổ Tiếu của gia tộc Tây Môn ở Côn Luân hả?”
“Ừm!”