Lý Vinh lễ phép trả lời, sau đó liền dẫn ba tên cao thủ địa tông bị thương nặng kia, vội vàng rời khỏi phòng. .
“Lan Diệu Y…”
Tô Thương khoanh chân ngồi ở trên giường, đọc thầm một lượt tên của lâu chủ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, có chút hứng thú với cái tên này..
Trời sinh đã là thần tông.
Nghe ý của quản lý, cũng không phải là người khác đề hồ quán đỉnh*, sinh ra đã là thần tông.
*Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Đây không phải thiên phú dị bẩm, hoàn toàn là lừa mình dối người.
Khá lắm, vừa ra đời đã là thiên tài đứng đầu rồi, một cảnh giới mà cả đời người bình thường cũng không cách nào đạt được.
Tô Thương lại muốn gặp Lan Diệu Y này, xem xem người trời sinh đã là thần tông, có cái gì đặc biệt.
...
Lúc này.
Tầng cao nhất của Xuân Quang, bên trong có một cái phòng, có thể quan sát được toàn bộ Võ Đang cổ trấn.
Các phòng bên trong, tràn ngập khí thể màu xám, bao quanh hết cả phòng.
Đây chính là tử khí, một luồng tử khí tinh khiết rất lớn, đang phát ra uy thế rất kinh khủng.
Ở giữa phòng, có một cái đài hình tròn, có một người con gái mặc áo xanh, ngồi khoanh chân trên đài tròn đó.
Dung mạo cô ta, có thể nói là tuyệt, cho dù so sánh với Lý Nguyệt, thì cũng không thua kém chút nào.
Nhất là khí chất của cô ta, trong trẻo thoát tục, dù cách xa mười dặm thì cũng rất thu hút người khác.
Phía trước cô gái này, là một cục đá to bằng quả trứng gà, treo lơ lửng giữa không trung.
Cục đá này, chính là đá tà linh mà Tô Ma nhắc đến.
Chính vì sự tồn tại của đá Tà Linh, cho nên các tử khí trong lầu mới không cách nào có thể thoát ra ngoài được.
Không chỉ vậy, đá Tà Linh thần bí khó đoán, còn có thể ngăn chặn tử khí, không bị bên ngoài giới phát hiện.
Nếu như không phải Tô Thương có được linh hồn Tiên Đế, chắc chắn không thể phát hiện ra được.
Lúc này.
Cô gái áo xanh kia, mắt nhắm hờ, đang hấp thụ tử khỉ trong đá Tà Linh, khí tức xung quanh khiến người khác kinh sợ.
Cô ta chính là chủ của Xuân Quang Lâu, Lan Diệu Y trời sinh đã là thần tông.
“Lâu chủ, có chuyện lớn không hay rồi, dưới lầu có người đang làm loạn ạ.” Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của Lý Vinh.
“Ông không cần nói, tôi cũng biết rồi.”
Lan Diệu Y mở ra mỹ nữ, kết thúc trạng thái tu luyện, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ, nghiến răng nói: “Dám ra oai ở Xuân Quang Lâu, còn tuyên bố “chơi”....”
“Người thô tục như vậy, không thể tha thứ được, chờ đó tôi sẽ đi gặp anh ta, ông đi làm việc đi!”