Vương Dương Minh vậy mà lại bóp lấy cổ của Thiên Sơn Tuyết!
Lúc này !
Thiên Sơn Tuyết vẫn đang ngủ say, đôi mắt đẹp khép kín, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc vô cùng bình thản.
Nhưng cơ thể của cô ấy lại bị Vương Dương Minh dùng một tay giơ lên, quanh cơ thể của cô ấy tỏa ra ánh sáng màu nhàn nhạt.
Ngay trước lúc Tô Thương tới thì Vương Dương Minh đã phá vỡ đế khí bảo vệ của Thiên Sơn Tuyết, và đang chuẩn bị giết chết Thiên Sơn Tuyết.
"Tô Thương, cậu tới rồi."
Nhìn thấy Tô Thương xuất hiện, Vương Dương Minh không hề lo sợ và ngạc nhiên, dường như ông ta sớm đã biết được chuyện sẽ như vậy rồi.
Ông ta khẽ cười, nhìn thẳng vào Tô Thương, thản nhiên nói: "Cậu đến đúng lúc lắm, có thể tận mắt nhìn thấy tôi sẽ giết chết người phụ nữ mà cậu yêu thương như thế nào."
"Vương Dương Minh, ông điên rồi!"
Tô Thương biết mình không phải là đối thủ của Vương Dương Minh cho nên cố ý kéo dài thời gian nói: "Đang yên đang lành, ông đến đây để làm gì chứ hả, rồi sao ông lại ra tay với Thiên Sơn Tuyết như vậy chứ!"
"He he."
Vương Dương Minh mỉm cười: "Tô Thương, tôi với cậu vốn không hề chung một con đường, thậm chí, chính tôi mới là người đang có mưu đồ với trái đất, Viêm Long tiên đế chẳng qua chỉ là một phân thân của tôi mà thôi."
"Đời trước của Thiên Sơn Tuyết chính là Hiên Viên thần am, người phụ nữ đó ngay cả tôi cũng phải kiêng dè, nếu như cô ta thật sự thức tỉnh thì chắc chắn sẽ trở thành mối họa lớn của tôi."
Vương Dương Minh chăm chú nhìn Tô Thương, cười nhạo nói: "Cậu cảm thấy, tôi sẽ để cô ta sống sót sao?"
"Quan hệ giữa ông và tôi, tôi đã nói cho anh ta biết rồi." Lúc này, Viêm Long tiên đế cũng bước tới, mỉm cười nói.
"Vậy thì tôi không cần phải phí nhiều lời giải thích nữa."
Vương Dương Minh nhìn sang Tô Thương, nghiêm túc nói: "Tô Thương, trái đất không thể khôi phục linh khí được, tôi sẽ không để cho cậu thành công, đây chính là ý trời, là ý của ý chí thiên đạo, không ai có thể thay đổi được."
"Kỷ nguyên sụp đổ, rồi lại có kỷ nguyên mới khởi động lại, từ lâu đã sớm được định sẵn, quy tắc này này là bất di bất diệt.
Vương Dương Minh nói tiếp: "Cậu vọng tưởng có thể thay đổi được kỷ nguyên, để trái đất mãi không thay đổi, chính là muốn đối nghịch với thiên đạo, như vậy nhất định sẽ không có kết quả tốt gì."
"Tôi chỉ là thay thiên đạo ra tay, thay trời hành đạo mà thôi, chỉ có thuận theo ý trời thì mới có cơ hội chạm đến cảnh giới phía trên cảnh giới tiên đế." Vương Dương Minh sau cùng nói.
"Ý chí thiên đạo?"
Tô Thương nhìn thẳng vào mắt của Vương Dương Minh, cố đè nén lửa giận trong lòng xuống, lạnh giọng chất vất nói: "Nếu nói như vậy thì ông và ý chí thiên đạo đã cùng thống nhất với nhau rồi sao?"
"Không sai, cậu rất thông minh."
Vương Dương Minh không hề che giấu, thành thực nói: "Chỉ cần tôi ngăn cản được linh khí khôi phục lại, đẩy nhanh sự sụp đổ của kỷ nguyên thì có thể có được cơ hội tấn cấp lên cành giới phía trên cảnh giới tiên đế."
"Cho nên, chuyện này không trách tôi được, Tô Thương, cho dù đổi lại là caaji thì e rằng cậu cũng sẽ lựa chọn giống như tôi mà thôi, hy sinh trái đất để có được thành tựu của mình."
"Ha ha!"
Tô Thương nghe đến lời này thì lạnh lùng nói: "Vương Dương Minh, ông quá xem thường tôi rồi, tôi há lại vì bản thân mình mà đi tiêu diệt hết chúng sinh!"
"Cậu vẫn chưa hiểu, không phải tôi muốn tiêu diệt chúng sinh mà là ý chí thiên đạo muốn làm như vật, hôm nay cứ xem như là tôi không ra tay thì linh khí khôi phục lại vẫn sẽ không thành công được, thiên đạo sẽ trực tiếp ra mặt mà ngăn cản lại."