"Tôi đã là cảnh giới võ tôn rồi, có thể sánh ngang với kết đan sơ kỳ, anh ta ngay cả tôi cũng không bằng, nếu như anh ta có thể hóa giải kiếp nạn của núi Cửu Phong thì ông đây đã có thể trèo lên trời cao hái trăng luôn rồi!"
"Tô Thương, danh hiệu anh uy phong như vậy, là hậu nhân của nhà họ Tô, rồi lại là minh chủ của võ lâm, thì sao chứ, có dám đánh nhau với tôi không?" Tên thanh niên dẫn đầu khiêu khích nói.
"Đánh thì đánh, tác thành cho anh." Tô Thương nghe vậy, bình thản nói.
"Tô thiếu gia."
Lúc này, Ngô Phong nhỏ giọng nói: "Anh ấy là Từ Nhị, là thiếu phong chủ của Kình Thiên Phong, một trong chín đỉnh núi của Cửu Phong, lúc nhỏ rất thân với minh chủ."
"Lúc đầu minh chủ rời khỏi núi Cửu Phong, đi đến Giang Bắc, Từ Nhị hoàn toàn không biết, anh ấy cứ nghĩ minh chủ ra ngoài rèn luyện."
"Đợi đến khi minh chủ trở về thì đã mang thai rồi, Từ Nhị bị đả kích rất lớn, anh ấy suy sụp tinh thần một thời gian rất lâu, sau đó liền bế quan không ra ngoài nữa."
Ngô Phong nói tiếp: "Thiên phú tu luyện của Từ Nhị, trong số các thanh niên cùng tuổi ngoại trừ minh chủ ra thì anh ấy là tốt nhất."
"Anh ấy bế quan 4, 5 năm thì đã là cảnh giới thiên tông đỉnh phong rồi, vừa đúng lúc giới luyện võ khởi động cải biến, thế là anh ấy nhân cơ hội đó một bước trở thành cảnh giới thần tông, trở thành thần tông thứ hai đám thế hệ trẻ ở Cửu Phong."
Ngô Phong tiếp tục nói: "Sau khi tấn cấp lên thần tông, thì bà cô của tôi nhìn thấy anh ấy có thiên tư không tồi, nên đã chỉ điểm cho anh ấy, thậm chí còn cung cấp cho anh ấy một lượng lớn tài nguyên tu luyện, bởi vậy, trong vòng nửa năm anh ấy đã đặt chân lên cảnh giới võ tôn."
"Tô thiếu gia, thực lực của Từ Nhị không thể xem thường, hơn nữa anh ấy còn vô cùng hận anh, theo như tôi thấy anh vẫn nên tạm tránh cơn phong ba này đi." Ngô Phong nhắc nhở nói.
"Cám ơn anh đã nhắc nhở, nhưng mà, không cần đâu, võ tôn thôi mà, tôi có thể ứng phó được."
Tô Thương mỉm cười, nhìn thẳng vào Từ Nhị, thản nhiên nói: "Tiểu lão nhị, ra tay đi."
"Anh gọi tôi là gì!" Từ Nhị nghe vậy, lập tức nổi giận đùng đùng.
"Tiểu lão nhị."
Tô Thương nhếch mép lên nói: "Sao nào, không được sao?"
"Ha ha, tiểu lão nhị, gọi như vậy cũng độc đáo quá nha."
"CMN đây không phải là chỉ 'gà' sao, ở chỗ chúng tôi gọi mấy người lùa 'gà' là lão nhị đó."
"Ha ha ha, tiểu huynh đệ của tôi, trùng hợp quá, chỗ chúng tôi cũng gọi như vậy."
"Cút cmn đi, ai là tiểu huynh đệ của anh hả, tiểu huynh đệ cũng có nghĩa là 'gà' còn gì."
"Tô Thương sao lại gan quá vậy, vậy mà dám khiêu khích Từ Nhị cảnh giới võ tôn, anh ta không muốn sống nữa sao?"
"Trúc cơ nửa năm trước, nửa năm sau thì có thể mạnh lên bao nhiêu chứ, có lẽ là do có lão già bên cạnh làm chỗ dựa cho anh ta thôi."
Cách đó không xa, đông đảo những người luyện võ trước đó đã đến tụ tập ở núi Cửu Phong, cười đùa bàn tán xôn xao.
...
"Tô Thương!!"