"Bất luận thế nào thì cũng không được đánh trẻ con." Lý Nguyệt nói.
"Aiya, có lẽ là cách thể hiện tình yêu của cha là khác, cha em cho rằng đánh em chính là thương em."
Tô Tinh Hà nhìn Lý Nguyệt, ra vẻ tội nghiệp nói: "Chi Lý Nguyệt, em có thể ở lại nhà chị vài ngày không, để cho cha em thật sự lo lắng, chờ ông ấy nếm mùi mất đi em, thì có lẽ sau này sẽ không đánh em nữa, chị thấy có được không?"
Vốn dĩ Lý Nguyệt định để Tô Tinh Hà nhanh trở về nhà, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đó, cô ấy liền bị dao động, chuẩn bị đồng ý với yêu cầu của Tô Tinh Hà.
"Vợ à."
Lúc này, Tô Thương lại đi lên và nói: "Đừng nghe thằng nhóc này nói vớ va vớ vẩn, trong miệng cậu ta không nói thật câu nào đâu, chắc là đang lừa người đó."
"Aiya, được thôi."
Lý Nguyệt còn chưa mở miệng, Tô Tinh Hà liền bắt đầu lấy lui làm tiến, thở dài một hơi: "Dù sao cũng không có ai quan tâm em, chị Lý Nguyệt, chị không chứa được em, em cũng không về nhà đâu, tạm biệt."
Nói xong, Tô Tinh Hà quay người định rời khỏi.
"Đợi chút."
Lý Nguyệt không đành lòng, vội vàng nói: "Tô Tinh Hà, nếu em đã..."
"Vợ." Tô Thương liếc nhìn Lý Nguyệt một chút.
"Tô Thương, em biết cậu bé này đang nói dối, nhưng nó nói không về nhà thì chắc là thật đó."
Lý Nguyệt nói: "Cậu bé này nhỏ như vậy, em không thể để nó lang thang bên ngoài được, xung quanh có rất nhiều nguy hiểm, nếu như gặp phải bọn buôn người thì rất phiền phức rồi."
"Vợ đừng lo lắng qua, có con buôn nào mà dám lừa bán nó chứ."
Tô Thương cười cười, nhưng anh ấy biết Lý Nguyệt không yên tâm, thế là khóe miệng nhếch ra một nụ cười tinh nghịch, nói tiếp: "Vợ, hay là thế này đi, anh nhận nó ở lại nhé, để nó ở cạnh anh, tiện chăm sóc hơn."
"Em cũng đã nhìn thấy đó, tên nhóc này không đơn giản, nó là một người luyện võ, hơn nữa lại dám ở trên đường lớn lôi kéo váy con gái, cưỡng ép người ta làm vợ bé của mình, đây chắc chắn là có vấn đề rồi."
Tô Thương nhỏ giọng nói ra: "Em để nó ở cạnh anh, nếu nó dám làm loạn thì anh cũng có thể khống chế nó được."
"Như vậy cũng được."
Lý Nguyệt thấy Tô Thương nói đúng, nên liền nói: "Tô Tinh Hà, em muốn theo bọn chị, thì để Tô Thương giữ em lại đi nhé."
"Cmn, thiếu gia đây không đồng ý..." Tô Tinh Hà đột nhiên không chịu.
"Hửm?"
Tô Thương thấy vậy, nhanh chân đi đến trước mắt Tô Tinh Hà, ngón tay uốn lượn, trên mặt lộ ra nụ cười ‘hiền lành’.
"Em...Em đồng ý."
Dưới sự đe dọa của Tô Thương, Tô Tinh Hà lựa chọn đồng ý, vội vàng cười làm lành nói: "Anh trai, anh trai Tô Thương, em đây có thể được đi bên cạnh anh, chính là vinh hạnh của em rồi, cảm ơn anh đã giữ em lại nhé."
"Hả, phải không đó, vậy sao lúc nãy em vừa mới nói không đồng ý?" Tô Thương cười đùa.
"Cái này..."