Lý Nguyệt nghe vậy, mặt mũi tối sầm lại nhìn Kỳ Kỳ, nghiêm túc nói: "Kỳ Kỳ, em có vẻ hiểu rất rõ những chuyện này nhỉ, sao hả, gần đây có bạn trai rồi sao?"
"Không có!"
Lý Kỳ Kỳ nói như thật: "Anh rể quá dơ bẩn, trước đó em đã bị anh ấy gài bẫy nhiều lần, thời gian trước không phải Đồng Đồng đã đến đây rồi sao, cô ấy gửi cho em một cái phần mềm, phần mềm đó tên là Tôm Pipi, gần đây em đang cày Tôm Pipi, kiến thức tăng lên rất nhiều nha."
"Tôm Pipi?"
Lý Nguyệt thản nhiên nói: "Em đang học cái thứ kiến thức gì vậy hả, lung ta lung tung quá đi, sau này không cho phép em xem nữa, nhanh xóa phần mềm đó đi!"
"Em không."
Lý Kỳ Kỳ bướng bỉnh nói: "Tôm Pipi rất có tác dụng nha, cũng là một số kỹ xảo nhỏ trong cuộc sống, hơn nữa, em đã hai mươi tuổi rồi, xem thể loại này thì sao chứ."
"Em!"
Lý Nguyệt nhìn Lý Kỳ Kỳ một chút, thở dài một hơi nói: "Được rồi, không nói với em nữa, em muốn tiếp tục sa đọa thì cứ xem Tôm Pipi đi, chị mặc kệ em, bây giờ chị thấy hơi đói rồi, Kỳ Kỳ, kêu người mang ít đồ ăn đến cho chị."
"Ừm."
Lý Kỳ Kỳ gật đầu, sau đó liền đi ra khỏi phòng Lý Nguyệt, trước khi đi còn hỏi: "Chị, sau 48 tiếng... chị thật sự không muốn?"
"Cút!"
Lý Nguyệt trợn mắt nhìn Lý Kỳ Kỳ, dọa cho Lý Kỳ Kỳ vội vàng chạy ngay.
"Phần mềm Tôm Pipi?"
“Có nhiều kiến thức như vậy sao?"
Khi nhìn Lý Kỳ Kỳ rời đi, Lý Nguyệt lấy điện thoại di động ra, nhịn không được mà mở phần quản lý ứng dụng, bắt đầu tải phần mềm Tôm Pipi...
Một bên khác.
Sau khi Tô Thương nói chia tay với Lý Kỳ Kỳ, anh ấy vừa chuẩn bị rời khỏi trang viên nhà họ Lý, nhưng lại bị Lý Khuê Võ ngăn lại.
Lúc này.
Tô Thương cùng Lý Khuê Võ đứng bên ngoài trang viên, bên cạnh còn có mười người trẻ tuổi đang mặc trang phục thiếu nữ xinh đẹp, xếp thành một hàng dài.
Những cô gái này, mỗi người đều xinh đẹp như hoa, dáng người uyển chuyển, mặc dù nhan sắc có phần kém hơn Lý Nguyệt một chút, nhưng cũng là mỹ nữ số một, nếu như xuất hiện trong trường đại học, chắc chắn là khiến cho muôn người để ý đến.
"Tô Thương."
Lúc này, Lý Khuê Võ nhìn mười người trẻ tuổi đang mặc đồ thiếu nữ, sau đó ánh mắt lại nhìn vào Tô Thương, khẽ cười nói: "Con muốn đi ra ngoài sao, cha vợ thật không có gì để tặng cho con, những người hầu này cha tặng cho con đó."
"Ấy!"
Tô Thương nhất thời sững sờ, cười khổ nói: "Cha vợ, đây là thứ mà cha đã phiền lòng nghĩ cách để thử con đó hả?"
"Hoàn toàn không cần thiết đâu, cha vợ, con thật lòng với Lý Nguyệt, những người hầu này con không thể nhận, cha vẫn nên giữ lại để cho mình hưởng thụ thì hơn." Tô Thương trả lời lại nói.
Ai ngờ.
Lý Khuê Võ nghe nói như thế, nhất thời sắc mặt thay đổi lớn, nhìn trái nhìn phải, sau khi phát hiện không có người ngoài, lúc này mới thở dài một hơi.
"Tô Thương, con nói lung tung gì thế hả, lỡ như để mẹ vợ con nghe được, cha chắc chắn phải chết rồi đó!" Lý Khuê Võ lòng vẫn còn sợ hãi nói.
"Ha ha."