"Cmn, Tô lão đệ, cuối cùng cậu cũng tới rồi, bọn họ nói tôi là vô gia cư, không chịu để cho tôi đi, cậu nhanh đến giúp tôi đi."
Sau khi nhìn thấy Tô Thương, Vương Dương Minh nhất thời xông tới, tội nghiệp nói.
Giày vò cả một buổi sáng, ông ấy sớm đã mệt mỏi rồi, nhìn thấy Tô Thương gần như gặp được cứu tinh.
"Đừng đến gần tôi như vậy, cũng đừng gọi là Tô lão đệ gì hết, tôi với ông không quen biết gì hết."
Tô Thương đẩy Vương Dương Minh ra xa một chút, sau đó ghét bỏ nói: "Còn nữa, giả vờ cái gì chứ, cái gì mà vô gia cư, cảnh sát đều đã nói cho tôi biết hết rồi, ông chơi gái mại d*m, mới bị bắt."
"Vương Dương Minh, còn nói nữa hả, ông dù sao cũng là một nhân vật có tầm cỡ, lấy con đường tu đạo làm gương, vậy mà lại làm ra loại chuyện này hay sao."
Tô Thương vì trước mặt vợ mình mà phải phân rõ ranh giới với Vương Dương Minh, dùng ngôn từ chính nghĩa mà nói: "Cái này nếu mà truyền đến Thiên Cơ Môn, ông còn mặt mũi nào mà mặc áo bào tím nữa không hả?"
"Cmn, tôi không lừa cậu đâu, đây chỉ là một hiểu lầm thôi, không tin thì cậu hỏi đồng chí cảnh sát đi." Vương Dương Minh nghiến răng nói ra.
"Cái này thì tôi có thể chứng minh được."
Cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh mở miệng nói ra: "Ông ta quả thực không chơi gái, ngược lại còn cực kỳ thảm nữa."
"Chúng tôi đã xem camera giám sát xung quanh, phát hiện ông ấy quả thực không may mắn chút nào."
"Sáng sớm hôm nay lúc vừa xuống xe, mới ra nhà ga, liền bị một cái gọi là ăn mày cướp mất tiền."