Khoảng chừng nửa phút sau, hai người mới phản ứng lại được, sau khiếp sợ thì khuôn mặt hai người lộ rõ vẻ mừng rỡ không thôi.
“Tô Thương, Tô Huyền Thiên, Tô soái thống lĩnh ba quân, ha ha ha, không ngờ con trai của cha lại có tương lai xán lạn đến thế, ha ha ha!”
Tô Thần Binh thoải mái cười to, vẻ vui mừng ngập tràn trong ánh mắt, chuyện này đúng là chuyện vui sướng nhất trên đời mà.
“Tô Thương.”
Tô Kiền Khôn cũng vui mừng không kém nhưng ông ấy bắt được điểm quan trọng, dò hỏi: “Cháu thực sự đã bước vào hàng ngũ những tu chân giả rồi sao?”
“Được lắm.”
Tô Thương thu hồi linh khí trong tay lại, gật đầu nói: “Hiện giờ cháu đã ở Luyện Khí tầng chín, vẫn còn cách Trúc Cơ một khoảng xa.”
“Với thực lực hiện giờ của cháu thì không ai dưới Thần Tông có thể địch nổi, có thể đè nát bất cứ Thiên Tông nào.”
“Nếu dùng toàn lực thì có thể chống lại Bán Bộ Thần Tông.” Tô Thương tự tin cười nói.
“Ăn nói lộn xộn!”
Tô Kiền Khôn lo lắng nói: “Nếu tu chân sẽ sinh ra điểm không rõ, vì sao cháu lại đi trên con đường này, cháu tìm thấy công pháp ở đâu hả?”
“Chuyện đó à, chỉ là trùng hợp mà thôi, cháu may mắn nhặt được một thứ đồ cổ, ở trên đó ghi chép một loại công pháp, cháu cứ tập bừa thôi vậy mà không ngờ lại thành công.”
Tô Thương không nói thật mà chỉ tuỳ tiện bịa ra một cái cớ, vì để ông nội an tâm, anh còn nói thêm: “Ông nội à, ông không cần lo cho cháu đâu, Trúc Cơ khó lắm, có lẽ cả đời này cháu cũng không lên được Trúc Cơ đâu.”
“Chỉ cần cháu không chạm tới cảnh giới Trúc Cơ thì sẽ không có khả năng chạm đến những thứ không rõ như lời ông cố nói đâu.”
Tô Thương nói bổ sung: “Cháu đã rất hài lòng với thực lực hiện giờ của mình, chỉ cần giữ ổn định là được, ít nhất có thể bảo vệ được nhà họ Tô, bảo vệ được những người cháu muốn bảo vệ.”
“Ừ.”
Tô Kiền Khôn nghe vậy thì thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cháu đã có thể suy nghĩ như vậy thì còn gì bằng. Chuyện này cũng coi như một cách để trở nên mạnh mẽ, nhưng cháu đừng tu luyện nữa, tránh cho trở thành giống ông cố của cháu, không rõ tung tích.”
“Vâng.”
Tô Thương ngoài mặt thì đồng ý nhưng làm gì có chuyện anh sẽ từ bỏ chuyện tu luyện.
Quy tắc của Thiên Đạo ở Trái Đất rất bất lợi với tu chân giả, nhưng Tô Thương đã có tháp Hư Không thì anh có thể bỏ qua những điểm không rõ đấy, không bị hạn chế thăng cấp.
Đúng rồi.
Tháp Hư Không.
Nghĩ đến đây, Tô Thương nhìn về phía tháp Hư Không đang lơ lửng giữa không trung lại lên tiếng lần nữa: “Cha à, cái tháp này cha giao cho con đi, trong cơ thể của con có linh khí, có thể nghiên cứu nó kĩ hơn.”
“Vả lại, năm đó ông cố cũng đã từng dùng nó để trấn án tên ma tu kia, con lại giống với ông cố, đều là tu chân giả, có lẽ con có thể không cần mạo hiểm mạng sống của mình mà vẫn có thể khiến tháp Lưu Ly chín tầng lần nữa trấn áp ma tu.”
Tô Thần Binh nghe anh nói vậy thì tầm mắt ông ta dừng lại trên người Tô Kiền Khôn, thấy cha mình gật đầu thì ông ta cũng đồng ý.
“Được rồi, vậy con cầm nó đi, nhưng trước hết con cần phải nuôi dưỡng tình cảm với nó thì mới thu nó vào trong đầu được…”