"Phong Vân huynh, không cần nhắc lại chuyện này nữa. Cho dù là người tu chân hay người luyện võ, ai lấy được hạng nhất cũng là ý trời rồi."
Vương Trọng Vân nói: "Huống hồ đồ nhi Vương Dã của tôi chắc chắn sẽ không thua."
"Thật sao, vậy tôi sẽ rửa mắt đợi." Tây Môn Phong Vân không mặn không nhạt nói.
Ngay sau đó.
Mọi người trên ghế cao đều chuyển ánh mắt sang phía lôi đài.
"Không biết tên này mời được năm cao thủ mạnh như thế từ đâu ra."
Thiên Sơn Tuyết nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm nói: "Ông nội tôi gặp phải vài chuyện trên đường nên đến chậm, nhưng có bọn họ, Tô Thương sẽ an toàn hơn."
"Tô Thương à Tô Thương, hy vọng anh có thể thắng, tôi tin tưởng anh, nhất định anh có thể!"
Thiên Sơn Tuyết âm thầm cổ vũ cho Tô Thương, đôi mắt đẹp không hề rời khỏi Tô Thương một giây nào.
Cùng lúc đó.
Trên lôi đài.
Tô Thương và Vương Dã đứng đối diện, hai người cách xa nhau bốn, năm mét.
"Tô Thương, anh không nên tới."
Lúc này Vương Dã ngáp một cái, lười biếng nói: "Nhưng mà anh đến cũng tốt, lúc trước anh khiêu khích tôi, hôm nay sẽ cho anh thấy sự lợi hại của tôi."
"Ra tay đi, nhường anh mười chiêu, để người ngoài đỡ cảm thấy tôi bắt nạt anh." Vương Dã không có sợ hãi nói.
"Ha ha."
Tô Thương nhìn về phía Vương Dã, nhẹ nhàng cười nói: "Vương Dã đạo trưởng, có phải anh đã quá tự đại rồi không, thật sự nghĩ mình chắc chắn sẽ thắng à?"
"Nếu như là Quân Vô Ưu hoặc là Lão Độc Vật thì tôi còn phải kiêng dè một chút."
Vương Dã khom người cứ như là còng lưng bẩm sinh, căn bản không nhấc nổi tinh thần, nói: "Nhưng đối thủ là anh thì chắc chắn tôi sẽ không thua."
"Thật sao?"
"Vậy thì… Tới đi!"
Vừa dứt lời, Tô Thương không hề do dự, lập tức sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai, thoáng một cái đã đến sau lưng Vương Dã, đánh Bách Thế Luân Hồi Quyền ra.
Vèo!