Tô Thần Binh khẽ cười nói: “Điều này có nghĩa là con trai con rất mạnh, cha, nếu cha bằng lòng, thì để con của cha giao nhiệm vụ cho cha nhé, cha thấy con trai của cha có được không vậy?”
“He he he, so với con trai con, thì con trai con cũng chỉ là phế vật, rác rưởi, thậm chí…. Chờ chút, sao cha thấy thấy câu nói này có gì đó kì lạ…”
Sau Tô Thần Binh kịp phản ứng lại, bỗng vô cùng xấu hổ, cười ngượng ngùng nói: “Cha, cái này, …. Thực ra, con của cha cũng rất mạnh mà.”
“Cút, cái thứ ăn hại không làm được tích sự gì.”
Tô Kiền Khôn tức giận, không thèm để ý đến Tô Thần Binh nữa.
Một tiếng lớn vang lên ngay lúc đó, không khí lo lắng liền tan biến đi biến đi hết.
Sau đó.
Tô Thương sai người khiêng Tô Thanh Y, sau đó cả một đoàn người cũng rời khỏi mật thất dưới lòng đất.
Đại thọ tám mươi tuổi của Nam Cung Ngự, sớm đã kết thúc, tất cả khách khứa đều rời đi hết.
Lúc này.
Nam Cung Ngự dẫn đầu rất nhiều cao thủ của gia tộc Nam Cung, lễ phép đứng dọc suốt lối ra của mật thất để, tiếp đón Tô Thương.
“Xin chào Tô đại nhân!”
Nhìn thấy Tô Thương và một nhóm người đi ra, dưới sự dẫn đầu của Nam Cung Dận, rất nhiều cao thủ của gia tộc Nam Cung, đồng loạt quỳ xuống dưới đất, hướng về phía Tô Thương hành để, để bày tỏ sự phục tùng.
“Ừm, đứng lên hết đi.”
Tô Thương khua tay, sau đó ánh mắt liền dừng lại trên người Nam Cung Ngự, dặn dò: “Chuẩn bị mấy chiếc máy bay trực thăng, rồi đưa bọn tôi về Côn Luân.”
“Tuân lệnh!”
Nam Cung Ngự thận trọng đứng lên, lễ phép trả lời, sao đó liền sắp xếp người thân cận, đi chuẩn bị máy bay trực thăng: “Tô đại nhân, xin chờ một lát, máy bay trực thăng đang ở bên ngoài nhà kho ạ.”
“Ừ.”
Tô Thương gật đầu, rồi nói: “Nam Cung Ngự, Trường Phong là do ông giết, hay tôi giết vậy?”
“Thưa Tô đại nhân, là tôi giết ạ.”
Nam Cung Ngự rón rén như giẫm trên lớp băng mỏng, nói nhỏ nhẹ: “Tôi đã bảo người thông báo ra bên ngoài, Trường Phong là người cắm sừng tôi trước, đã chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi, nên tôi đã thiết kế ra thuốc độc, rồi hạ độc ông ta, tôi tin là không bao lâu nữa, khắp thiên hạ sẽ biết, gia tộc Nam Cung tôi đã cắt đứt với ngoại vực rồi.”
“Ha ha, được đấy, được đấy, ông đúng là một người thông minh nha, một số việc không cần tôi nhắc nhở, mà ông đã làm được việc rồi.”
Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó ngưng kết ra một khế ước linh hồn, đưa đến trước mặt Nam Cung Ngự, thản nhiên nói: “Đây là gì, chắc ông cũng biết rõ rồi, lấy một giọt máu, nhỏ trên bề mặt này, từ lúc này ông đã được coi như cùng chiến tuyến của tôi rồi.”
“Vâng!”