Nghe thấy những lời này, Tô Dực Cân lại nhìn Tô Thương, nở một nụ cười nhẹ nhõm: "Em trai, em lớn thật rồi, bây giờ chị có thể sống nhờ vào hào quang của em rồi."
"Ha ha, chị, từ nhỏ đến lớn đều là chị bảo vệ cho em, em sống dựa vào hào quang của chị đã hơn 20 năm rồi, đến lúc thay phiên cho chị rồi."
Tô Thương mỉm cười rồi nói tiếp: "Đúng rồi chị, Dược Vương Điện ở thành phố là thế lực của nhà mình, nếu như có việc gì không giải quyết được, chị cứ đến tìm Dược Vương Điện."
"Được."
Tô Dực Cân gật đầu rồi mỉm cười nhìn Tô Thương, càng nhìn càng hài lòng.
"Chị, nếu đã như vậy thì em đi trước đây." Tô Thương tạm biệt nói.
"Ừm, đi đường cẩn thận."
Tô Dực Cân lại nhắc nhở lần nữa: "Nhớ cẩn thận hồ ly tinh, phải biết kiểm soát mình, chuyện đó không được làm nhiều, em còn nhỏ, làm nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe."
"Khụ."
"Chị, chuyện này em tự biết chừng mực."
Tô Thương cũng không giải thích nhiều, sau đó dẫn theo A Ly rời khỏi phòng khách.
"Tên nhóc này, đúng là trưởng thành rồi."
Mắt nhìn thấy Tô Thương và A Ly đã rời khỏi, trong lòng của Tô Dực Cân không khỏi cảm khái.
...
Mấy phút sau.
Ở cạnh vườn hoa.
Ở đó có cái cầu tuột dài 7, 8 mét, Tô Tinh Hà và Mạc Ngữ Yên đang chơi đùa bên đó.
Cái cầu tuột cao như vậy, một cô bé nhỏ như Mạc Ngữ Yên đương nhiên sẽ cảm thấy sợ.
Nhưng mà.
Tô Tinh Hà lại an ủi nói: "Tiểu Mạc Mạc, đừng sợ, có tớ bảo vệ cậu."
"Tránh ra, đồ tra nam, tớ không cần cậu bảo vệ nữa." Mạc Ngữ Yên bĩu môi nói.
"Cậu nghĩ oan cho tớ rồi, tớ không phải là tra nam, tớ chỉ muốn cho mấy cô gái lưu lạc đó một mái nhà thôi."
Tô Tinh Hà nghiêm túc nói: "Cậu nghĩ xem, có biết bao cô gái không có nhà để về, không có nơi tránh gió, tránh bão, tội nghiệp biết bao, tớ chỉ muốn làm việc tốt mà thôi."
"Xì, nói dối."
Mạc Ngữ Yên lườm Tô Tinh Hà một cái rồi nói: "Tớ không thèm tin mấy lời nhăng cuội của cậu."
"Tớ..."
Tô Tinh Hà còn đang định giải thích tiếp thì ngay lúc này lại nhìn thấy Tô Thương và A Ly đi tới.