Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên - Tiếu Tiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Ngay lúc này.  

             Ở hướng bốn giờ, trong màn đêm có một hình bóng, đang tiến dần đến cách đó không tới ba mét.  

             "Chú Vương, muộn thế này rồi mà chú còn phải vất vả đến đây, thật là làm phiền chú quá."  

             Triệu Văn Bân áy náy nhìn về phía người đàn ông mặc áo khoác đen bên cạnh nói.  

             "Văn Bân, chú không muốn gặp cháu bên ngoài, chú là bạn cũ của mẹ cháu, giúp cháu là chuyện chú nên làm."  

             Người đàn ông mặc áo đen nhìn về phía Triệu Văn Bân, tươi cười nói: "Huống hồ trong khoảng thời gian bác đến Giang Bắc, cháu đã giúp đỡ chú nhiều, xem như là lần này là chú đền ơn cháu."  

             "Dạ, cháu cảm ơn chú Vương."  

             Triệu Văn Bân đầu tiên là cảm ơn, sau đó nhìn về phía Tô Thương cười nhạt nói: "Tô nhị thiếu gia thật sự rất cẩn thận, lo lắng Tô Thương bị ám ảnh chuyện lần trước, sợ anh ấy không dám lái xe ủi nữa, cho nên đã chuẩn bị cả kế hoạch dự phòng."  

             "Nhưng chuyện này căn bản không cần thiết, Tô đại thiếu gia coi trọng sĩ diện, có hai người của tôi ở đấy, tôi đã dặn dò trước, đến lúc đó chỉ cần tùy tiện kích động Tô Thương vài câu chắc chắn anh ấy nhất định đòi lái xe ủi cho bằng được."  

             Triệu Văn Bân đùa giỡn cười nói: "Mà phía Bắc đại học Kim Lăng có một phòng thí nghiệm, ở đó có vật phẩm dễ nổ, người của tôi sẽ dụ Tô Thương đi san bằng phòng thí nghiệm, Tô Thương tất nhiên sẽ bị nổ tan tác ngay cả xác cũng không còn."  

             "Đúng là, có hai cũng tốt."  

             Nghĩ tới đây, Triệu Văn Bân nhìn về phía người đàn ông áo đen, khách sáo nói: "Chú Vương, nếu Tô Thương không làm theo kế hoạch san bằng phòng thí nghiệm thì chú hãy ra tay giết anh ấy."  

             "Chú không phải là người Giang Bắc, sau khi giết Tô Thương, Tô nhị thiếu gia sẽ sắp xếp cho chú rời khỏi đây, như vậy sẽ không có ai điều tra ra được." Triệu Văn Bân nói.  

             "Được, chỉ là giết một phế vật mà thôi, với năng lực của tôi, tuyệt đối sẽ không để lại dấu vết gì."  

             Người đàn ông áo đen vô cùng tự tin, quay sang nhìn vào cổ của Triệu Văn Bân hỏi: "Văn Bân, ngọc bội chú tặng cho cháu đâu rồi, sáng nay chú vẫn còn thấy cháu đeo, nhưng tại sao bây giờ lại không thấy?"  

             "Chú Vương, chú nghe cháu giải thích đã."  

             Triệu Văn Bân thành thật nói: "Sáng nay đấu chó, cháu lấy miếng ngọc bội để đánh cược, kết quả là thua làm mất nó."  

             "Cái gì, khối ngọc bội kia có chứa năng lượng của linh thạch, giá trị không nhỏ, sẽ phát ra linh khí có lợi cho cơ thể, đeo quanh năm để xua đi bệnh tật, làm sao có thể lấy nó ra để đánh cược được."  

             Người đàn ông áo đen vô cùng tức giận, sau đó truy hỏi tiếp: "Thế thua dưới tay ai?"  

             "Tô Thương."  

             "Tô Thương ư?"  

             Người đàn ông áo đen nhíu mày, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy thì không sao, chờ hắn  chết, chú sẽ lấy lại miếng ngọc bội là được."  

             "Thật sự xin lỗi chú Vương, cháu không biết miếng ngọc bội kia lại quý giá như vậy." Triệu Văn Bân xin lỗi.  

             "Không cần xin lỗi, Văn Bân, chẳng qua là vừa rồi chú quá sốt ruột cho nên thái độ không tốt lắm, cháu đừng suy nghĩ." Người đàn ông áo đen hiền lành cười nói.  

             "Cháu làm sao có thể trách chú Vương được." triệu Văn Bân nhẹ nhàng cười, sau đó nói: "Chú Vương, không biết ngọc bội có bị Tô Thương mang theo trên người hay không, ngộ nhỡ Tô Dương lái xe ủi đi san bằng phòng thí nghiệm rồi ngọc bội cũng bị nổ tung thì sao?"  

             "Không đâu, năng lượng của linh thạch vô cùng chắc chắn, đừng có nói là nổ mạnh, cho dù có sức mạnh kinh khủng đến đâu cũng không thể phá hủy nó." Người đàn ông nói.  

             "Vậy là tốt rồi."  

             Triệu Văn Bân gật gật đầu, lạnh lùng cười nói: "Tô Thương, lúc này đây, anh nhất định chắc chắn phải chết!"  

             "Đúng thật như vậy không?"  

             Nhưng ai ngờ, Triệu Văn Bân vừa dứt lời, ở đó bỗng nhiên vang lên một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng.   

             Ngay sau đó, Tô Thương hiện thân, từng bước một đi tới.  

             "Tô . . .Tô đại thiếu gia!"  

             Triệu Văn Bân hoảng sợ, trong nháy mắt sắc mặt biến sắc, sợ hãi bất an lui về phía sau hai bước.  

             Sau vài giây sau, anh ấy mới lấy lại được tinh thần, cố lấy dũng khí cười nói: "Tô đại thiếu gia, sao anh lại xuất hiện ở đây, làm tôi sợ muốn chết."  

             "Ha ha."  

             Tô Thương dừng lại chăm chú nhìn Triệu Văn Bân, nhếch miệng nói: "Những lời này là tôi nên hỏi cậu mới đúng phải không?"  

             "Muộn như vậy, cậu lén lút trốn ở đây làm cái gì?"  

             "Ta ... ta"  

             Triệu Văn Bân vội vàng giải thích nói: "Tô đại thiếu gia, anh không phải muốn san bằng trường học sao, tôi thích náo nhiệt nên đến đây xem một chút."  

             "Câm miệng đi!"  

             Tô Thương bỗng nhiên nghiêm mặt, ánh mắt rùng mình nói: "Mấy người vừa rồi nói chuyện gì tôi đều đã nghe thấy!"  

             Triệu Văn Bân, gan chó của cậu cũng to đấy, dám thông đồng với Tô Cảnh Hàm bày mưu hãm hại tôi!"  

             "Lần trước tôi bị chôn vùi dưới đống đổ nát kia, cũng là mưu hèn kế bẩn của cậu và Tô Cảnh Hàm đúng không?" Tô Thương trầm giọng chất vấn.  

             Sắc mặt Triệu Văn Bân hết sức lo sợ, theo bản năng sợ hãi trước Tô đại thiếu gia, chỉ có điều anh ấy nhìn sang người đàn ông mặc áo đen liền có chút lo ngại.  

             "Tô Thương, nếu anh đã biết rồi, thì tôi cũng không giấu anh nữa."  

             Triệu Văn Bân lúc trước vâng vâng dạ dạ, bây giờ như biến thành một người khác vậy, kiêu ngạo cười lạnh: "Không chỉ có lần trước, tôi đây đã ngấm ngầm tính kế với anh từ lâu rồi!"  

             Tô Thương cũng không vội vàng ra tay, nhẹ nhàng cười nói: "A, cậu còn tính kế tôi cái quái gì nữa?"  

             "Haha, Tô thương, anh còn nhớ năm năm trước không?" Triệu Văn Bân khiêu khích cười nói.  

             "Không nhớ rõ."  

             "Để tôi giúp anh nhớ lại nhé."  

             Triệu Văn Bân nói: "Năm năm trước, sau khi mẹ anh qua đời chưa được bao lâu, anh khổ sở không muốn sống, tinh thần sa sút, vì thế tôi hẹn anh uống rượu, kết quả hôm sau liền xuất hiện tin tức lớn."  

             "Anh say rượu, cưỡng hiếp Giang Tuyết Nhi rồi ngủ với cô ấy, nhưng cái chính là Giang Tuyết Nhi lại là bạn thân của vợ chưa cưới của anh, haha."  

             "Lúc ấy, anh uống say như chết, nếu không có tôi âm thầm hỗ trợ thì anh nghĩ anh có thể tự mình đi đến phòng của Giang Tuyết Nhi sao?"  

             "Thì ra là cậu."  

             Tô Thương chợt nhận ra, lúc này trong đầu anh mới có ký ức của năm đó.  

             Khi đó Tô đại thiếu gia còn không phải là dạng ăn chơi trác táng, tuy rằng cũng giống phế vật, nhưng không có xa hoa đồi trụy rượu chè be bét.  

             Nhưng từ sau scandal say rượu ngủ với Giang Tuyết Nhi bị lộ ra ngoài, Tô đai thiếu gia trở nên ăn chơi đổ đốn, bắt đầu làm xằng làm bậy, cả ngày ăn uống đánh bạc, vui chơi không biết mệt mỏi.  

             "Triệu Văn Bân, chuyện năm năm trước là Tô nhị thiếu gia sai cậu làm sao?" Tô Thương hỏi.  

             "Đương nhiên, sau khi chuyện thành công, Tô nhị thiếu gia còn cho tôi một khoản tiền lớn, haha."  

             Triệu Văn Bân cười nói: "Không chỉ có lần đó,  trước đó thực ra anh  không lấy Lý Nguyệt ra làm tiền đặt cược."  

             "Ngày đó chúng ta cùng nhau uống rượu, anh uống nhiều, mơ mơ màng màng, tôi nói Lý Nguyệt thật xinh đẹp, tôi rất thích cô ấy muốn dùng Lý Nguyệt  đánh cược với anh, anh còn trực tiếp lấy bình rượu đập vào đầu tôi."  

             Triệu Văn Bân cười đùa nói: "Chẳng qua, ngày hôm sau tôi thuê người làm giả bản ghi âm của anh, nội dung là anh đồng ý lấy Lý Nguyệt làm tiền đặt cược."  

             "Sau khi anh tỉnh rượu, tôi liền đem đoạn ghi âm cho anh nghe, lúc đầu anh còn không tin, không chịu nghe theo, là tôi đã sai người bỏ thuốc mê Lý Nguyệt rồi nói do anh làm."  

             "Lý Nguyệt tuy răng xinh đẹp, nhưng dù sao cô ấy cũng là con dâu Tô gia, hơn nữa Lý gia cũng là một trong những gia tộc lớn ở Giang Bắc, tôi thừa nhận tôi chưa từng ngủ với cô ấy, sở dĩ tôi làm như vậy chỉ là để bôi nhọ anh mà thôi."  

             Triệu Văn Bân tiếp tục cười nói: Vì thế tôi không đụng vào Lý Nguyệt, hơn nữa còn liên lạc vs Lý Kỳ Kỳ, như vậy hình tượng của anh sẽ rơi xuống vực mà tôi lại trở nên quang minh lỗi lạc, haha!"  

             "Hơn nữa Tô Thương, tôi cũng không sợ anh đứng ra nói chuyện này là không phải do anh làm."  

             Triệu Văn Bân cười lạnh nói: "Lúc Tô nhị thiếu gia làm những điều này đã tính toán tốt đường lui, để cho tôi nói ra sự thật với anh, dù sao anh bây giờ trong mắt mọi người cũng là kẻ thối tha, tất cả mọi người sẽ tin ta chứ không tin anh"  

             "Tôi nghĩ mãi vẫn không ra, Tô đại thiếu gia, nếu anh không hề thích Lý Nguyệt thì tại sao lại không ra mặt làm sáng tỏ mà phải chịu oan ức?" Triệu Văn Bân tò mò nói.  

             Tại sao?  

             Tô Thương không phải Tô đại thiếu gia, nhưng ngay giờ phút này, trong lòng anh đã có đáp án. . . .  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NHE
25 Tháng mười một, 2023 06:38
- Bán bản dịch thu phí của hơn 500 bộ truyện chữ đang hot hiện nay giá rẻ. - Thể Loại, Tiên Hiệp, Đô Thị, Huyền Huyễn, Mạt Thế.v.v.v - File ebook có thể đọc offline. Smartphone, máy tính - Cần bộ nào inbox Zalo: 0867.238.352 ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK