Nạp Lan Tổ nghe vậy liền vội vàng phủ nhận: "Lưu Phàm Khôn, đầu óc cậu có vấn đề sao?"
"Tôi hợp tác với các cậu, đã làm nhiều chuyện gây tổn hại đến lợi ích của nước Hoa, thậm chí ngay cả tung tích của Hồng Liên đao cũng do Nạp Lan gia chúng tôi cung cấp."
Nạp Lan Tổ trầm giọng nói: "Nếu Quốc Nhận mà biết chuyện này thì cậu nghĩ Nạp Lan gia chúng tôi còn có thể tồn tại được không?"
Những lời này vẫn chưa xua tan đi sự nghi ngờ của Lưu Phàm Khôn: "Cho dù không hợp tác với Quốc Nhận thì Nạp Lan gia các ông cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nếu không làm sao có thể sai Nạp Lan Dịch ra tay cướp đi Hồng Liên đao. Nạp Lan Tổ, theo tôi thấy, Nạp Lan gia các ông chính là muốn lợi dụng nhân tài trộm mộ của nước D, sau đó ngồi không hưởng lợi thôi!"
"Được rồi Lưu Phàm Khôn, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích, cậu không cần phải đoán lung tung."
Nạp Lan Tổ bực mình nhìn Nạp Lan Minh Triết rồi nói: "Nạp Lan Minh Triết, cháu không cần phải sợ, ông nội đi đối phó với Quốc Nhận trước, cháu ở đây đợi ông."
"Lưu Phàm Khôn, đừng xúc phạm cháu tôi. Còn nữa, trong phòng khách này có camera. Lát nữa tôi sẽ gặp huấn luyện viên Quốc Nhận ở phòng khách, mà ở căn phòng bí mật dưới lòng đất này có thể nhìn thấy được camera của phòng khách."
"Để chứng minh Nạp Lan gia trong sạch, cậu có thể xem toàn bộ cuộc nói chuyện của tôi và huấn luyện viên Quốc Nhận!"
Vừa nói hết câu, Nạp Lan Tổ sai người mở màn hình camera lên rồi rời khỏi căn phòng bí mật đó.
. . . .
Lúc này.
Người ở của Nạp Lan gia đưa Tô Thương với mọi người Quốc Nhận đến phòng khách.
Huấn luyện viên Tây Dao mặt lạnh lùng đứng ở phía trước, còn Tô Thương thì đi theo bên cạnh cô.
"Chị Tây Dao, bình thường chị dùng mỹ phẩm gì mà da đẹp thế." Tô Thương cười nịnh.
"Haha."
Tây Dao mặt đang nghiêm túc, nhưng nghe nói thế lại cười nói: " Chị bình thường bận lắm nên làm gì có thời gian để dùng mỹ phẩm."
"Trời ạ."
Tô Thương khiếp sợ nói: "Chị Tây Dao, làn da nhỏ bé của chị vừa mịn màng, lại còn trắng nõn mềm mại như thế này mà nói không dùng mỹ phẩm thì thật là khó tin đấy ạ."
"Thằng nhóc này, dẻo mồm dẻo miệng hơn cha cậu nhiều đấy." Tây Dao bị chọc cười.
"Cha tôi thì chẳng khác gì khúc gỗ cả."
Tô Thương cười nhẹ: "Chị Tây Dao, thật ra có một số loại mỹ phẩm tốt cho da lắm, da chị đẹp như vậy nếu bôi vào nữa chắc chắn sẽ càng xinh đẹp, níu kéo tuổi xuân, cho dù có bị hoa thơm cỏ lạ ghen tị thì chị cũng đẹp tuyệt vời."
"Hôm khác tôi sẽ tặng chị một bộ mỹ phẩm, lúc đó chị không được từ chối đâu đấy."
Tô Thương lấy lòng nói, mục đích của anh ấy rất rõ ràng, dỗ dành vui vẻ huấn luyện viên, bản thân anh ấy có đi quốc nhận hay không cũng là một chuyện?
"Haha, tên nhóc thối này, mỹ phẩm cậu tặng nhất định chị đây sẽ nhận."
Tây Dao nhìn Tô Thương cười, thái độ đối với Tô Thương vô cùng tốt.
Phía sau là thành viên của Quốc Nhận, chính là Giang Thành Dương, khi nghe thấy huấn luyện viên muốn dùng mỹ phẩm thì tất cả đều trợn mắt nhìn nhau.
Mỹ phẩm.
Đây chính là điều cấm kỵ của huấn luyện viên, cô đã lập ra quy tắc, chỉ cần là thành viên của Quốc Nhận, một khi vẫn còn là thành viên của Quốc Nhận thì không được phép sử dụng mỹ phẩm.
Bởi vì mỹ phẩm đa số sẽ có mùi vị, dễ làm bại lộ thân phận khi làm nhiệm vụ.
Đây là quy tắc do huấn luyện viên đặt ra, nhưng chính huấn luyện viên lại muốn phá vỡ quy tắc đó chỉ vì Tô Thương tặng cô mỹ phẩm thôi sao.
Ôi trời ạ!
Huấn luyện viên rốt cuộc là bị làm sao, vì sao lại đối tốt với Tô Thương như vậy, vì sao?
Trong khi các thành viên của Quốc Nhận đang không thể hiểu được thì Nạp Lan Tổ tươi cười đi tới.
"Tây Dao, không biết cô từ xa đến chơi nên không tiếp đón chu đáo, cô thông cảm nhé."
Nạp Lan Tổ cười chào hỏi, nhìn Tây Dao, trong lòng cảm thấy thoải mái một chút.
Vốn dĩ ông ta cảm thấy gia tộc Nạp Lan đều dưới điều hành của chính mình. Tối hôm qua ông ta cũng nghĩ mọi việc đều thuận lợi, không ngờ sáng sớm nay lại có người từ nước D đến đây hỏi tội, và vu oan cho Nạp Lan Dịch vì đã giết chủ nhân nước D, cướp đi Hồng Liên đao.
Đây không phải là một trò đùa, tình huống của Nạp Lan Dịch như thế nào, ai có thể có ông ta Nạp Lan Tổ biết rõ ràng.
Lưu Phàm Khôn này đúng là tên chó má, không biết tốt xấu mà dám vu oan cho Nạp Lan gia, quá tức giận.
Đơn giản, quan hệ của mình với huấn luyện viên Quốc Nhận không tệ, nói vậy đối phương nhất định là đến ôn chuyện cũ với mình.
"Nạp Lan Tổ!"
Nhưng lúc này, sắc mặt Tây Dao trầm xuống, lạnh lùng nói: "Đưa Nạp Lan Dịch giao ra đây!"
"Hả?"
"Có chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Nạp Lan Tổ có chút bối rối, nghi ngờ nói: "Tây Dao, sao lại thế này, cô tìm Nạp Lan Dịch để làm gì?"
Giang Thành Dương, cậu nói cho ông ta biết lý do đi!" Tây Dao lạnh lùng nói:
"Vâng."
Tây Dao trả lời rồi nhìn chằm chằm Nạp Lan Tổ nói tiếp: "Nạp Lan gia chủ, về chuyện của Hồng Liên đao, chắc hẳn ông cũng đã biết phần nào rồi."
"Đêm qua, nhị công tử Nạp Lan Dịch của Nạp Lan gia các ông đã cướp Hồng Liên đao từ trong tay tôi!"
Nạp Lan Dịch!
Sao lại là Nạp Lan Dịch, rốt cuộc là chuyện gì, vì sao mà nhiều người lại vu oan cho Nạp Lan Dịch như thế, cho rằng Nạp Lan gia chúng tôi dễ bị ăn hiếp như thế sao?
Nạp Lan Tổ tuy tuy tức giận nhưng khi đối mặt với Quốc Nhận thì ông ấy không dám nổi giận, ngược lại còn cười nói: "Đội trưởng Giang, nhất định là có hiểu lầm, Nạp Lan Dịch không có bản lĩnh này đâu."
"Tuyệt đối không phải hiểu lầm!"
Tây Dao tức giận nói: "Nạp Lan gia các ông che dấu kỹ thật đấy, Nạp Lan Dịch đã đạt đến võ đạo tông sư rồi!"
"Tối hôm qua anh ta uy hiếp tôi, buộc tôi phải giao Hồng Liên đao ra. Tôi đã nói rõ danh phận của mình, mà anh ta không thèm để Quốc Nhận vào mắt, vẫn nhất quyết muốn lấy Hồng Liên đao đi!"
Tây Dao tức giận nói: "Càng quá đáng chính là anh ta còn tuyên bố, không sợ chết có thể đến nhà Nạp Lan tìm anh ta đòi đao!"
"Chuyện này. . ."
Nạp Lan Tổ thật sự chết lặng.
Lúc trước, Lưu Phàm Khôn nói Nạp Lan Dịch là Hóa Kình đỉnh phong, bây giờ Giang Thành Dương của Quốc Nhận lại nói Nạp Lan Dịch là võ đạo tông sư.
Mẹ kiếp, nói thế này suýt chút nữa thì tin Nạp Lan Dịch là một cao thủ.
Nhưng Nạp Lan Tổ trong lòng biết rõ, ông mỗi ngày đều gặp Nạp Lan Dịch, đứa cháu bất tài này chỉ là có một chút thông minh, chưa từng tiếp xúc với cổ võ, tuyệt đối không thể là cao thủ như lời bọn họ nói được.
"Nạp Lan Tổ, không ngờ bây giờ Nạp Lan gia các ông lại kiêu ngạo như vậy, ngay cả Quốc Nhận cũng không coi ra gì sao?" Lúc này, Tây Dao trầm giọng nói.
Nạp Lan Tổ cười gượng liên tục, vội vàng giải thích nói: "Hiểu lầm rồi, cô Tây Dao à, chúng ta là bạn tốt mà, cô phải tin tôi."
"Tạm thời đừng nói với tôi mấy lời này, mối quan hệ giữa tôi với Nạp Lan gia đã cắt đứt từ lâu rồi."
Tây Dao nghiêm nghị nói: "Chuyện tối hôm qua, tôi đã nghe Giang Thành Dương nói rồi, mặc dù Nạp Lan Dịch đã cướp đi Hồng Liên đao, hơn nữa còn nổi loạn nữa, anh ta đã giết chết cao thủ Hóa Kình đỉnh phong Lăng Hổ của nước D, rồi còn cứu đám người Giang Thành Phong từ trong tay nước D nữa."
"Thậm chí, Nạp Lan Dịch còn nói một số lời yêu nước, bởi vậy có thể thấy được trong lòng cậu ta vẫn có nước Hoa, là một thanh niên có trái tim trung thành và lòng dũng cảm."
"Nể tình chuyện này, đêm nay chỉ cần cậu ta giao Hồng Liên đao ra, chịu xin lỗi Quốc Nhận thì chuyện này coi như cho qua." Tây Dao lạnh lùng nói.
Giết Lăng Hổ?
Thanh niên có trái tim trung thành và lòng dũng cảm?
Nạp Lan Tổ nghe vậy liền nghĩ đến chuyện Lưu Phàm Khôn đang ở trong căn phòng bí mật dưới đất xem trực tiếp camera, vẻ mặt của ông bỗng trở nên khó coi, muốn khóc cũng không được.
"Như thế nào, Nạp Lan Tổ, chẳng nhẽ ông muốn nói những hành động yêu nước đó không phải do Nạp Lan Dịch làm sao?" Tây Dao nhíu mày nói.
"Không không không."
Nạp Lan Tổ vốn định phủ nhận, nhưng ở trước mặt Quốc Nhận, phủ nhận cũng không tốt lắm, chỉ có thể kiên trì nói: "Người yêu nước, mọi người đều có, đây là việc Nạp Lan Dịch nên làm."
Cùng lúc đó.
Ở căn phòng bí mật dưới đất.
Lưu Phàm Khôn cùng với một vài cao thủ nước D nghe đến đó, sắc mặt tất cả đều tối sầm lại.
Trong đó, Lưu Phàm Khôn tức giận, nóng nảy nói: "Nạp Lan Tổ, tôi xem lần này ông giải thích như thế nào, chờ người của Quốc Nhận đi rồi, tôi nhất định sẽ chiến đấu với ông tới cùng, chuẩn bị nhận lấy cơn thịnh nộ từ sĩ tử nước D đi!"