Cùng lúc đó.
Bên ngoài trang viên nhà họ Tô.
Sở Phục Thịnh vẫn không thu lại uy thế của mình, khí tức như biển, trực tiếp đi thẳng đến hướng trang viên nhà họ Tô.
Bên cạnh ông ta, là Đỗ Hồng Cẩm, mặt trầm như nước, toàn thân tỏa ra sát ý ngập trời, cùng ông ta kề vai sát cánh mà đi tới.
Còn về tên người làm trắng trẻo Lâm Uyên đó thì ở lại bên ngoài trang viên nhà họ Tô, không đi vào cùng họ.
"Hồng Cẩm, chờ sau khi nhìn thấy người nhà họ Tô, em đừng ra tay quá vội, trước tiên hãy ép Tô Thương ra ngoài, sau đó rồi mới tiêu diệt nhà họ Tô cũng không muộn." Trên đường vào trong, Sở Phục Thịnh nhắc nhở.
"Anh họ, em hiểu rồi."
Đỗ Hồng Cẩm gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Thương đáng chết, chỉ là phế vật mà thôi, vậy mà dám giết con em, hôm nay, em muốn nó chết không yên lành, sau khi chết vĩnh viễn cũng không yên bình!"
"Ừm."
Ánh mắt Sở Phục Thịnh cũng cực kỳ u ám: "Có điều tên nhóc này ẩn mình nhiều năm, vốn là hình tượng công tử bột siêu cấp, không ai có thể ngờ rằng, Tô Thương lại chính là Tô Huyền Thiên, Hồng Cẩm, cần phải đề cao cảnh giác, đêm nay nhất định không để nó chạy thoát!"
"Yên tâm đi anh họ, lão già sơn chủ Thái Sơn kia, đã tiết lộ với em, Tô Thương cao nhất cũng chỉ là thiên tông sơ kỳ thôi."
Đỗ Hồng Cẩm lạnh lùng cười nói: "Còn chúng ta, đều là thiên tông hậu kỳ, ở trước mặt em thì nó chỉ là con dê đang đợi làm thịt mà thôi, không có sức đánh trả đâu!"
"Nói chuyện này mới nhớ, Hồng Cẩm, Thạch Hạo Hãn vì sao lại đem chuyện thân phận của Tô Huyền Thiên nói cho em biết?" Sở Phục Thịnh nghi ngờ nói.
"Chuyện này nói ra rất dài dòng, năm đó cha của Tô Thương là Tô Thần Binh đã lừa gạt con gái Thạch Ngọc Yến của Thạch Hạo Hãn."
Đỗ Hồng Cẩm giải thích nói: "Từ đó về sau, vùng núi tế trời huy động hết mọi nguồn thông tin nhưng đều không có tin tức của hai người này."
"Khoảng năm năm về trước, người của vùng đất tế trời mới tìm được Thạch Ngọc Yến, kết quả lại phát hiện ra, Thạch Ngọc Yến đã trở thành một người bình thường, chân khí trong cơ thể đã không còn sót lại một chút gì."
"Phải biết rằng, vốn dĩ Thạch Ngọc Yến là một trong những thanh niên cao thủ hàng đầu, năm đó đại hội võ thuật của trăm tông phái, tài nghệ trấn áp tất cả anh hùng, cuối cùng lại thất bại dưới tay Tô Thần Binh."
Đỗ Hồng Cẩm nói tiếp: "Nhưng trên thực tế, Ngọc Yến cũng không phải yếu so với Tô Thần Binh, có điều vào ngày đối đầu đó, cơ thể cô ta không được khỏe."
"Nếu như ở tình trạng hoàn toàn khỏe mạnh, Thạch Ngọc Yến chưa chắc đã bị thất bị dưới tay của Tô Thần Binh."
"Lúc trước, lão già Thạch Hạo Hãn kia, không quan tâm lắm đối với hai người con trai của ông ta, duy chỉ có đối với Thạch Ngọc Yến là cực kỳ yêu thương, thậm chí còn định đem Thạch Ngọc Yến bồi dưỡng thành người nối nghiệp, tương lai trở thành sơn chủ Thái Sơn."
Đỗ Hồng Cẩm cười nói: "Nhưng ai biết được, sau khi đại hội võ thuật của trăm tông phái kết thúc, Thạch Ngọc Yến lại đi theo Tô Thần Binh, hai người cùng nhau biết mất, đến khi xuất hiện lại, thì sức mạnh khủng bố của cơ thể lại hoàn toàn biến mất, không còn sót lại chút gì, chân khí cũng không thể ngưng tụ, chẳng khác gì những người bình thường."