"Thì ra là như vậy.”
Tô Thương nhớ lại cánh tay của Vương Phú Quý chẳng trách lại có thể bộc phát ra sức mạnh to lớn như vậy.
Ngay sau đó.
Tô Thương lại nghĩ tới một chuyện, liền tò mò hỏi: "Nếu mấy người đều biết Trái Đất có người tu chân mạnh hơn thì tại sao còn dám chiếm đoạt các ngọn núi nổi tiếng ở Trái Đất, không sợ người tu chân nấp trong bóng tối xông ra giết hết toàn bộ mấy người sao?”
"Những người đó không dám.”
Trường Phong đáp lại: "Những người đó không sử dụng linh khí còn đỡ, một khi sử dụng linh khí sẽ bị điềm xấu ăn mòn, đau đến mức không muốn sống, đồng thời sẽ mất đi năng lực chiến đấu.”
"Đương nhiên nghe nói trong những người kia có cao thủ cấp bậc chuẩn Tiên đế, có đế khí, có thể coi thường điềm xấu.”
Trường Phong nói tiếp: "Nhưng những người đó lại càng không dám ra tay, mấy ngàn năm trước bọn họ đã phải ẩn nấp trong bóng tối như những con chuột rồi, ông chủ tôi còn đang phiền muộn vì không tìm được vị trí của bọn họ đây.”
"Nếu như bọn họ dám ra mặt, đương nhiên sẽ bị ông chủ tôi phát hiện, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải chết.”
"Như vậy sao.”
Tô Thương nhìn về phía Trường Phong, nhíu mày nói: "Người như Phong Khê thiếu gia chỉ cần cầm một vài thứ ẩn chứa đế khí thì đã có thể tránh được điềm xấu rồi, chẳng lẽ không sợ ở trái đất cũng sẽ tạo ra những thứ tương tự như thế, rồi giao cho đệ tử hoặc thuộc hạ của họ, để họ ra tay hay sao?”
"Có thể."
Trường Phong trả lời: "Nhưng bọn họ thì không, bởi vì nếu làm vậy thì cậu chủ chúng tôi sẽ dùng khí vật tương tự như thế, để truy tìm vị trí của Chuẩn tiên đế."
"Hiểu rồi." Tô Thương như hiểu ra, khẽ gật đầu.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Nam Cung Ngự và Nam Cung Thập Tam Lang bỗng nhiên dẫn một đám cao thủ của gia tộc Nam Cung xông vào.
Vừa rồi Tô Thương và Trường Phong đánh nhau, động tĩnh cũng không nhỏ, kinh hãi đến bọn họ cũng là chuyện dễ hiểu.
"Trường Phong đại nhân, có chuyện gì vậy?" Nam Cung Ngự đứng đầu tiên, cung kính dò hỏi.
"Cha nuôi, cha bị thương rồi hả?" Nam Cung Thập Tam Lang vội vàng đi tới, đỡ Trường Phong dậy.
Nghe được Nam Cung Thập Tam Lang gọi Trường Phong là cha nuôi, Nam Cung Ngự không những không ghen ghét, ngược lại còn lộ ra nụ cười đắc ý.
Cái kết nghĩa này, là ông ta chủ động tác hợp.
Từ nhỏ, Trường Phong đã đối với Thập Tam Lang cực kỳ cưng chiều, thậm chí còn tự mình dạy bảo Thập Tam Lang tu chân.
Cho dù Thập Tam Lang thiên tư ngu dốt, nhưng Trường Phong vẫn luôn dồn hết tâm trí để dạy bảo.
Những chuyện này, Nam Cung Ngự đều theo dõi hết, cực kỳ cảm kích Trường Phong đã tận tâm tận lực bồi dưỡng con trai của mình.
Ông ta cũng nhìn ra được, Trường Phong cực kỳ ưu ái cho Thập Tam Lang, vì thế lúc trước, sớm đã khẩn cầu Trường Phong thu nhận Thập Tam Lang làm con nuôi.
Trường Phong không từ chối, vui vẻ chấp nhận, từ đó về sau, càng dốc sức để dạy bảo Thập Tam Lang.
Mỗi lần uống rượu, Nam Cung Ngự đều vui mừng vì mình tuổi già mà lại có con, còn sinh được con trai, để gia tộc Nam Cung của mình gắn kết với Trường Phong đại nhân, chính mình thực sự là...quá sáng suốt mà.