Tô Thương nghe xong liền dừng bước.
Mặc dù ở trái đất linh khí rất mỏng manh mà lại có Hồng Liên đao, một loại bảo đao ẩn chứa sát khí, cũng có hạ phẩm linh thạch, có nghĩa là ở đây đã từng rất huy hoàng, nói không chừng ở buổi đấu giá lại có thứ mình cần.
Thế là Tô Thương gật đầu nói: "Ừm, có thể."
"Cảm ơn Tô thiếu gia nể mặt, tôi sẽ sắp xếp cho anh một phòng riêng gác mái cao quý nhất, mời anh đi bên này."
Tên bảo vệ này cung kính cười, sau đó dẫn Tô Thương đi tới phòng riêng ở giữa lầu hai.
Trong phòng riêng này trang trí cực kỳ xa xỉ, vị trí cũng cực kỳ tốt, có thể thấy rõ được toàn cảnh buổi đấu giá phía dưới.
Đáng nhắc tới là trong suốt buổi đấu giá, chỉ có phòng này là cho thuê làm phòng riêng, những người khác tham gia đấu giá đều phải ở trong đại sảnh, bởi vậy có thể thấy được chợ đen Cửu Môn đối với Tô Thương tôn kính thế nào, rõ ràng là đã xem Tô Thương là vị khách tôn quý nhất.
"Chỗ này của các anh không có phòng khác hay sao?" Tô Thương ngồi xuống, cười nói.
"Thưa Tô thiếu gia, đúng vậy, chợ đen Cửu Môn tốt xấu lẫn lộn, bất kỳ một người bình thường nào cũng đều có thể là đệ tử của giáo phái lớn."
Người bảo vệ bên cạnh nói tiếp: "Vì thế mà chợ đen Cửu môn chúng tôi đều đối xử với mọi người như nhau, không bố trí phòng riêng mà mọi người đều ngồi ở dưới đại sảnh, cũng là thu tiền như nhau nên ai đưa tiền nhiều hơn thì được ngồi trước mặt, như thế giảm bớt được rất nhiều những tranh chấp không cần thiết."
"Tất nhiên, khi nhân vật lớn thực sự đến thì chắc chắn không thể để họ ở phía dưới, vì thế ở lầu hai đã xếp đặt một gian phòng, bình thường chỉ có thủ lĩnh của giới luyện võ mới có tư cách đến chỗ này." Bảo vệ cung kính giải thích.
"Ồ?"
Tô Thương cười nói: "Thế thì tại sao chỉ đặt một phòng? thủ lĩnh của giới luyện võ sao lại tới nơi này?"
Một tên bảo vệ khác cười khổ nói: "Thật không dám giấu, từ sau khi căn phòng này được đặt, chỉ có lúc ông chủ của chúng tôi tới kiểm tra một lần, còn lại thì đều để trống."
"Hóa ra là như thế."
Tô Thương gật đầu cười nói: "Ha ha, xem ra các anh rất coi trọng tôi, được rồi, lần này tôi sẽ nhớ kỹ, thật sự muốn mở mang tầm mắt gặp gỡ ông chủ của các anh."
Hai người bảo vệ nghe đến đây đột nhiên lộ ra nụ cười, bọn họ nịnh nọt Tô Thương chính là để Tô Thương có ấn tượng tốt với ông chủ của họ, xem ra bây giờ họ đã làm tốt, nhất định sẽ được ông chủ khen thưởng."
"Tô thiếu gia, chúng tôi vẫn còn phải ra bên ngoài canh gác, không thể đứng đây được nữa, mời anh tự nhiên." một bảo vệ nói.
"Ừm, các anh đi làm việc đi." Tô Thương khua tay nói.
Hai người bảo vệ khom lưng lui xuống cho đến khi rời khỏi phòng mới dám đứng thẳng lưng bước đi.
"Buổi đấu giá sao, nghe có vẻ thú vị đấy, không biết có món gì tốt không đây."
Sau khi hai người bảo vệ đi, Tô Thương cười nhẹ, nhìn về hướng đại sảnh, nhanh chóng nhìn thấy mấy người quen, anh ta đột nhiên nhíu mày, ánh mắt nhìn theo hướng mười giờ:
"Đây không phải cao thủ nước D tối hôm đó hay sao...hửm? Bên cạnh anh ta lại có hai người võ đạo tông sư, họ đến chỗ này làm gì?"
Theo như lời Tô Thương thì đó không phải ai khác chính là cao thủ hóa kình hậu kỳ nước D, Đỗ Tử Minh.
Lúc này.
Đỗ Tử Minh lẫn lộn trong đám người phía dưới, Lưu Phàm Khôn cũng ở đó, bên cạnh còn có một người lạ mặt, nhìn hình dáng gần giống như Lưu Phàm Khôn.
Anh ta chính là anh trai trưởng của Lưu Phàm Khôn, Lưu Phàm Khuê và cũng là tông sư võ đạo.
"Anh trai trưởng, đồ anh cần rốt cuộc là thứ gì có tiện nói ra không?" Lưu Phàm Khôn chịu không nổi mà hỏi.
"Nói cho em cũng không sao, dù sao cũng không phải bí mật gì."
Giọng Lưu Phàm Khuê khàn khàn nói tiếp: "Lần này em đến Giang Bắc là để tìm kiếm Hồng Liên đao, nhưng chắc em không biết là nước D chúng ta không chỉ có Hồng Liên đao mà còn có một thanh yêu đao khác, gọi là Thái Chân.
"Yêu đao Thái Chân cùng với yêu đao Hồng Liên là một bảo đao cùng thời, đều ẩn chứa một sức mạnh thần bí."
"Nhiệm vụ lần này của em đã thất bại, Hồng Liên đao bị Quốc Nhận lấy đi, nhưng yêu đao Thái Chân tuyệt đối không thể rơi vào tay của người nước Hoa nữa."
"Yêu đao Thái Chân!"
Lưu Phàm Khôn hai mắt phát sáng, ngạc nhiên nói: "Anh trai trưởng, ý của anh là yêu đao Thái Chân là một trong nhũng vật phẩm đấu giá ngày hôm nay sao?"
"Đúng thế."
Tô Phàm Khuê khàn giọng nói: "Mấy năm trước, có một vị cao thủ rất mạnh của nước Hoa không chỉ lấy đi Hồng Liên của nước D mà còn lấy luôn Thái Chân đi đến nước Hoa."
"Sau này ông ta đem Thái Chân tặng cho một người bạn nào đó, qua nhiều lần trắc trở thì Thái Chân rơi vào liên minh Cửu Môn, anh nhận được tin hôm nay yêu đao Thái Chân chính là đồ vật then chốt nhất nhất của buổi đấu giá này."
"Em hiểu rồi, anh trai cứ yên tâm đi, lần này hai chúng ta liên kết với nhau, nhất định có thể cướp được Thái Chân về." Lưu Phàm Khôn nghiêm túc nói.
"Không."
Lưu Phàm Khuê lắc đầu nói: "Liên Minh cửu môn là thế lực luyện võ của nước Hoa,nền tảng vững chắc, hơn nữa hôm nay người có thực lực dành được yêu đao Thái Chân cũng không phải là hạng người bình thường, gây thêm chuyện chi bằng bớt một chuyện, chúng ta dùng tiền cạnh tranh, anh chuẩn bị năm tỷ, chắc là có thể danh chính ngôn thuận dành được yêu đao Thái Chân rồi."
"Anh trai, yêu đao Thái Chân rõ ràng là đồ của nước D chúng ta, bây giờ lại phải bỏ tiền để lấy về, trong lòng em không thể nào chấp nhận được." Lưu Phàm Khôn nghiến răng nói.
"Biết vậy nhưng cũng phải cạnh tranh mới được, nếu có thể thì phải cố gắng hết sức để không xảy ra đánh nhau, mọi việc đều lấy yêu đao Thái Chân làm chính." Lưu Phàm Khuê trầm giọng nói.
Lưu Phàm Khôn nghe xong liền đáp lại: "Dạ, mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của anh."
"Ừm."
Lưu Phàm Khuê nhẹ nhàng gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vào bàn đấu giá.
Lúc này buổi đấu giá đã bắt đầu, có điều những vật phẩm đấu giá đều là những món đồ nhỏ không có ý nghĩa đáng kể, đương nhiên không được Lưu Phàm Khuê để mắt tới.
"Yêu đao Thái Chân và Hồng Liên đao là hai bảo đao cùng thời, có được tất cả năng lực thần bí sao?"
"Ha ha, xem ra chuyến đi này không vô ích rồi, sát khí bên trong Hồng Liên đao để cho mình đột phá lên tầng thứ ba, yêu đao Thái Chân thì chắc chắn cũng sẽ chứa sát khí, mình nhất định phải lấy bằng được!"
Tại phòng riêng tầng hai, Tô Thương nghe được cuộc nói chuyện của hai anh em nhà Lưu Phàm Khôn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Chỉ là anh ấy có thể cảm giác được năng lực của Lưu Phàm Khuê mạnh hơn rất nhiều so với Nạp Lan Tổ, cho nên vẫn có chút kiêng kỵ, không xác định được mình liệu có thể lấy một đánh ai được không.
Biệt danh Huyền Thiên Tiên Đế không phải tự nhiên mà có, vì khi không có niềm tin tuyệt đối thì anh ấy sẽ không dễ dàng mạo hiểm, khi xác định cuối cùng là không được thì nhất định phải nghĩ ra cách khác để giải quyết.
Khi Tô Thương đang vắt óc suy nghĩ thì tại buổi đấu giá lại có thêm hai người.
Một già một trẻ.
Trong đó thanh niên kia là người cực kỳ quen thuộc với Tô Thương, chính là nhị thiếu gia của nhà Nạp Lan, Nạp Lan Dịch.
Còn về người kia thì là một bà già, khuôn mặt héo úa, vàng vọt, có nhiều nếp nhăn trên mặt, xem ra cũng chừng hơn bảy mươi tuổi rồi.
Bà già này chính là bà nội của Nạp Lan Dịch, Tống Hoa Lệ, đến từ kinh đô của gia tộc lớn, sớm đã đặt chân lên tông sư võ đạo rồi, thực lực của bà ấy vượt xa Nap Lan Tổ.
Vì báo thù cho ông nội, cũng vì để mình dọn dẹp chướng ngại vật mà tối qua Nạp Lan Dịch đã liên hệ với Tống Hoa Lệ, muốn bà ấy đánh chết Lưu Phàm Khôn.
Lúc này Nạp Lan Dịch nhìn quanh tứ phía, rất nhanh đã nhìn thấy Lưu Phàm Khôn, thế là anh ta chỉ tay về hướng đó, nhỏ tiếng nói:
"Bà nội, tên đó chính là kẻ đã giết hai ông nội, bà nhất định phải giết chết nó, thay ông nội báo thù rửa hận!"