Hứa Sơn Cư vội vàng trở về, nên tiện tay đào một, hai trăm viên.
Ông ta đối với đá năng lượng, cũng không thích lắm, thứ này đối với nguòi luyện võ không có tác dụng gì nhiều.
Trên thị trường tuy cũng có lưu thông, hơn nữa còn có giá trị không nhỏ, nhưng nhu cầu lại không lớn, cũng không dễ bán.
Nếu như bán không được, thì đá năng lượng đối với Hứa Sơn Cư mà nói, chẳng qua chỉ là một khối đá mà thôi, ông ta liền không muấn lãng phí ở trên đây.
Bây giờ Đổng Văn Thắng đưa ra đề nghị muốn đá năng lượng, yêu cầu này không hề quá đáng, Hứa Sơn Cư liền hào phóng hứa hẹn tặng một trăm viên, nhằm muốn lôi kéo Đổng Văn Thắng.
Dù sao thì mình cũng còn phải qua lại nhiều lần trong thành phố nữa, dùng vũ lực áp chế, thì thà rằng lấy lòng ông ta mà thu phục còn hơn.
"Một... một trăm viên đá năng lượng!"
Đổng Văn Thắng nghe nói như vậy, đột nhiên cực kỳ kích động: "Cảm ơn đại trưởng lão!"
Ông ấy nhắc đến chuyện muốn đá năng lượng, hoàn toàn là vì Tô Thương.
Đổng Văn Thắng biết cậu chủ đến chợ đen Cửu Môn, là vì muốn mua đá năng lượng.
Nên mượn cơ hội lần này, ông ấy muốn đòi Hứa Sơn Cư đưa ba viên đá năng lượng, định đưa cho cậu chủ.
Nhưng ai ngờ, Hứa Sơn Cư lại muốn cho ông ấy một trăm viên, ha ha, đúng là niềm vui bất ngờ quá.
"Đổng Văn Thắng, ông không cần phải khách sáo."
Hứa Sơn Cư liếc nhìn Đổng Văn Thắng, ánh mắt hiện lên một vẻ khinh thường, ha ha, dù sao ông ấy cũng là một chủ nhà ở thành phố chưa từng nhìn ra thế giới.
Có điều, Hứa Sơn Cư không biểu hiện ra bên ngoài, mà là thúc giục nói: "Đi thôi, ông chủ Đổng, tông chủ bây giờ chắc đang ở phòng khách, tôi dẫn ông đi gặp ông ấy."
"Vâng."
Đổng Văn Thắng một mực cung kính trả lời, sau đó liền đi theo Hứa Sơn Cư.
...
Mười một giờ sáng.
Giang Bắc, biệt thự bờ sông.
Vương Phú Quý ngồi khoanh chân ở trên giường, hai mắt khép hờ, hai tay ôm lại như hình mặt trăng, xung quanh tràn ngập linh khí.
Mấy giờ đồng hồ, Tô Thương đã giúp anh ấy tẩy tinh phạt tủy rồi, đến mức trên quần áo Vương Phú Quý, trên giường, đều là chất màu vàng bẩn thỉu.
"Thái ly kiếm thể!"
“Không ngờ rằng Vương đại thiếu gia thế mà có thể lực đặc biệt như vậy, thái ly kiếm thể, dù là ở Huyền Thiên Tiên Đế, cũng thuộc kiểu con trời vạn năm mới có, nếu là bị những lão già tông phái luyện kiếm biết được, chắc chắn sẽ toàn lực nuôi dưỡng mà xem.”
Lúc này, Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, lộ ra một nụ cười vui mừng: "Vương đại thiếu gia này, ngược lại có thể bồi dưỡng cho thật tốt, sau này trở lại Huyền Thiên Tiên Vực, nói không chừng mình có thể được thơm lây.”
"Bây giờ mình đã đem một chút kiến thức về tu chân, công pháp, kiếm thuật, đều truyền vào não của cậu ấy rồi, cụ thể có thể đi tới đâu, vẫn phải trông vào vận may của cậu ấy."
Tô Thương cười cười, vẫn rất mong đợi vào Vương Phú Quý, sau này có cơ hội có thể trở thành trợ thủ đắc lực của mình.
Mấy phút sau.
Vương Phú Quý thành công bước vào hàng ngũ tu chân, cảnh giới hiện tại, luyện khí tầng thứ nhất, thực lực có thể so với hóa kình trung kỳ.