Nghe được tên Tô Thương, Ngô Thanh Ảnh lộ ra một nụ cười khổ, lắc đầu nói: "Không cần liên hệ Tô Thương, nó..cũng chết rồi, bị Vương Dương Minh đánh thành huyết vụ, không còn hài cốt nữa rồi."
"Cái...cái gì!"
Thiên Niên Sát nghe vậy, nhất thời sắc mặt thay đổi lớn, khiếp sợ không gì sánh nổi: "Tô Thương..thế mà...thế mà chết rồi sao!"
Giờ phút này, ông ấy luống cuống.
Hiện trường 8 vị phong chủ, ai nấy đều sợ hãi, bàn tán ầm ĩ.
"Vương Dương Minh không phải đệ nhất đạo giáo hả, hình tượng vô cùng chính diện, vì sao ông ta lại làm như thế?"
"Vương Dương Minh sao lại xuất hiện ở núi Cửu Phong, ông ta đến đây làm gì?"
"Vương Dương Minh cũng không làm khó núi Cửu Phong, vậy chúng ta đừng vẽ thêm chuyện cho ông ta làm nữa."
"Đúng vậy đó, thù của minh chủ Thiên Sơn Tuyết, sau này hãy nói đi, bây giờ chúng ta phải bào toàn thực lực trước đã."
"Vương Dương Minh giết minh chủ Thiên Sơn Tuyết cũng Tô Thương, điểm này thì tôi không hiểu được, chẳng lẽ Tô Thương cùng minh chủ Thiên Sơn Tuyết, trong lòng lại bí mật gieo những chuyện bất lợi cho thiên hạ nên mới bị Vương Dương Minh gạt bỏ hay sao?"
"Không phải không có khả năng này, tên Tô Thương kia, tôi đã sớm nhìn ra cậu ta không phải người tốt rồi, minh chủ Thiên Sơn Tuyết bị cậu ta lừa rồi."
"Tô Thương đáng chết, hại minh chủ chúng ta rồi, cũng hại núi Cửu Phong thảm rồi, không biết Vương Dương Minh có phải vì thế mà ghi thù với núi Cửu Phong chúng ta không nữa."
...
Người chết như bát nước đổ đi.
Khi biết được tin Tô Thương và Tô Thương chết đi, hiện trường 8 vị phong chủ liền lộ ra đủ bộ mặt, thậm chí còn có người đổ oan đủ điều cho Tô Thương.
"Đủ rồi!"
Ngô Thanh Ảnh không thể nhịn được nữa, vội cắt ngang lời: "Lão già tôi đây còn chưa chết đó!"
"Con người Tuyết Nhi và Tô Thương, tôi rất rõ, đừng có để tôi nghe được những lời bàn tán linh tinh về hai đứa nó nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"
Đệ nhất giới luyện võ Ngô Thanh Ảnh đột nhiên nổi giận, hiện trường 8 vị phong chủ, tất nhiên không dám nhiều lời, cùng nhau cúi rập đầu xuống, rời khỏi cung điện.
"Vợ.."
sau khi họ đi, Thiên Niên Sát cực kỳ bi thương, hai hàng nước mắt chảy dài.
"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, ông cũng nên đi đi, tôi muốn im lặng một mình một chút!"
Ngô Thanh Ảnh không nhịn được mà nói.
Thiên Niên Sát hai mắt rưng rưng nhìn Ngô Thanh Ảnh, cẩn thận từng bước đi, cuối cùng vác bộ mặt bi thống ra ngoài.
Bây giờ.
cung điện dưới đất chỉ còn lại một mình Ngô Thanh Ảnh, bà ấy nhìn về phía huyết thủy tán loạn dưới đất, trong mắt tràn đầy kích động.
Bởi vì vừa rồi bà phát giác được, cái vũng máu này, lại có dấu hiệu sinh mệnh!
Chẳng lẽ, Tô Thương chưa chết?
Khí tức của sự sống!
Ngô Thanh Ảnh cảm nhận lại một lần nữa, thì càng vui mừng, bà ấy hoàn toàn có thể xác định được, thực sự có khí tức của sự sống.
Thế là.
Ngô Thanh Ảnh không làm gì nữa, mà đứng ngay ở bên cạnh, tập trung tinh thần nhìn chăm chú nhìn vết máu trên đất, mà ấy muốn xem xem có xảy ra sự thay đổi gì không.
Soạt...
Sau một lúc, dưới sự chăm chú của Ngô Thanh Ảnh, vũng máu trên mặt đất, bắt đầu thay đổi một cách kì lạ, tỏa ra những tia sáng mờ mịt.
Ngay sau đó, tía sáng ở vũng máu càng ngày càng phát sáng, và có chút chói mắt, thậm chí nó còn mang theo một luồng sức mạnh mãnh liệt, bao phủ hết cả hiện trường.