Cung Ninh lại khác, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, cười đùa nói: "Tô Thương, cậu biết chị gái Tô Cân Dực của cậu bây giờ đang ở đâu không?"
Hử?
Vốn dĩ, Tô Thương không có ý định nói chuyện với hai người này, diện thánh cái khỉ gì, anh mới không thèm đi.
Nhưng khi nghe người trước mặt nhắc đến chị mình thì biểu cảm của Tô Thương lại biến đổi rồi, anh lạnh giọng chất vấn: "Nói rõ ra cho tôi ngay!"
"Ha ha ha, Tô Thương, nói thật cho cậu biết, chị gái Tô Cân Dực của cậu làm trái quân lệnh bị bắt giam ở phủ Bình Thân Vương rồi, mỗi ngày còn bị đánh hai trăm quân côn nữa kìa."
Cung Ninh chậc lưỡi nói: "Chậc chậc, Tô Cân Dực mặc dù là chiến thần, nhưng cũng chỉ là thân phận con gái, da thịt mỏng manh, liên tục bị đánh mấy ngày, sớm sắp hấp hối đến nơi rồi."
"Cái gì!"
Tô Thương nghe vậy, sắc mặt lập tức vô cùng trở nên khó coi, trong ánh mắt lóe lên tia sáng dữ tợn, khiến người ta chấn động cả hồn phách.
Giờ phút này, anh đem hết khí tức phóng xuất ra ngoài không thèm che giấu nữa, bao phủ toàn bộ nơi đó, khiến cho tất cả các hòn đá trong sân vườn đều run lên.
Không khí xung quanh lạnh đến cực điểm, dường như muốn ngưng đọng lại.
Tô Thương bước từng bước về phía Cung Ninh, mặt trầm như nước, chất vấn hỏi: "Nói cho tôi biết, chị gái tôi làm trái với quân lệnh gì, là ai dám hạ lệnh bắt giam chị ấy?"
Cung Ninh cảm nhận được hơi thở tản ra trên người Tô Thương, thoáng chốc anh ta thay đổi sắc mặt, biểu cảm tràn ngập sợ hãi.
"Tô... Tô Dực Cân không nghe theo quân lệnh, mấy ngày trước ở trận chiến biên giới phía Nam, Bình Thân Vương đã hạ lệnh rút lui, buông bỏ biên giới phía Nam, nhưng mà lúc ấy Tô Dực Cân đang ở kinh thành biết được chuyện này, thì lại muốn dẫn đến binh trợ giúp biên giới phía Nam."
Cung Ninh nhớ kỹ lời Long Từ Hành đã dặn dò anh ta, kiêu ngạo, bản thân phải kiêu ngạo, từ đó bắt đầu chọc giận Tô Thương.
Anh ta là thân tín của Bình Thân Vương, hơn nữa cũng đã tỏ rõ thân phận, cho dù Tô Thương có một trăm lá gan cũng không dám giết anh ta.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cung Ninh có thêm chút tự tin. Anh ta đứng thẳng người dậy, đón nhận ánh mắt Tô Thương, nói tiếp: "Tô Dực Cân chống lại mệnh lệnh của Bình Thân Vương, bây giờ đang bị nhốt ở Bình Thân Vương phủ. Và đương nhiên, người nhốt cô ấy chính là Bình Thân Vương!"
"Ha ha!"
"Biên giới phía Nam!"
"Vậy mà lại do trận chiến biên giới phía Nam!"
Tô Thương không nén được lửa giận, lạnh lùng nói: "Bình Thân Vương hạ lệnh rút lui, bỏ mặc hàng ngàn hàng vạn dân chúng ở biên giới phía Nam, chị tôi không màn đến nguy hiểm của bản thân, muốn đi trợ giúp biên giới phía Nam thì có gì sai chứ?"
"Mà chính là ông ta Bình Thân Vương, không phân rõ phải trái đúng sai mà đã đưa phán đoán sai lầm, lại còn giam giữ trung thần, hừ!"
Ánh mắt Tô Thương trở nên lạnh lẽo, trên mặt hiện lên sát ý ngút trời: "Bình Thân Vương, hôm nay tôi sẽ tính sổ rõ món nợ này với ông!"
"Tô Thương."
Cung Ninh thấy Tô Thương tức giận không khỏi thầm vui vẻ, sau đó nói: "Bây giờ Bình Thân Vương đang ở đại điện Kim Loan, nếu cậu muốn tính sổ thì hãy đến đại điện Kim Loan đi!"
Nói xong câu này, Cung Ninh xoay người muốn rời đi.