"Huyết Ma, ông thật sự nói như vậy sao?" Giờ phút này, người đàn ông mặc áo màu xanh nói.
Tô Ma không giải thích, chỉ là tối sầm mặt lại nhìn về Vương Phú Quý.
F*ck!
Cái tên nhãi xấu xa này, thế mà ăn không nói có, oan uổng cho ông đây, cmn đáng chết quá mà.
Có điều ngược lại, Tô Ma lại lộ ra một nụ cười nhẹ, ông ấy thật sự không giận Vương Phú Quý, trái lại còn cảm thấy thú vị.
Trước đây, Tô Ma đều lẻ loi một mình, cuộc sống bình thản quá lâu, bây giờ có thêm đứa con nuôi dở hơi này, cuộc sống trở nên thú vị hơn nhiều.
"Đó là tất nhiên rồi, cha nuôi tôi còn nói, hai thứ chó má các người, đến tư cách đứng trước mặt ông ấy còn không có đó." Vương Phú Quý lại kéo thêm hận thù cho Tô Ma.
"Hừm!"
Người đàn ông áo màu xanh mặt trầm như nước, nghiêm túc nói: "Huyết Ma, tôi thừa nhận trước đây thực lực của ông rất mạnh, nhưng mà bây giờ, ông vừa trọng sinh mới nửa năm, chẳng qua chỉ là Nguyên anh sơ kỳ mà thôi, cho dù có được đế khí thân thể, cũng không thể nào là đối thủ của chúng tôi, ông dám khinh thường chúng tôi như thế sao!"
"Nói mấy lời vô dụng đó với ông ta làm gì, nhanh giết ông ta đi, quan trọng nhất là chia cắt cái đế khí thân thể đó ra đã."
Một tên cao thủ Ngoại vực khác cười lạnh liên tục, sau đó nói: "Tôi thích phần dưới, nửa khúc trên cho anh, nửa khúc dưới cho tôi, thế nào hả?"
"Không được, anh tưởng tôi mù hả, ông ta thiếu một cánh tay, như thế thì tôi bị thiệt thòi à."
Người đàn ông áo xanh nói: "Muốn chia thì cũng phải là tôi được nửa khúc dưới, anh được nửa khúc trên."
"Anh biết tôi am hiểu sử dụng cước pháp mà, nửa phần dưới đối với tôi mà nói là cực kỳ quan trọng." Tên cao thủ ngoại vực kia nói.
"Cmn, hai người biến thái hả!"
Vương Phú Quý nghe vậy, không biết nghĩ đến chuyện gì, mặt mũi đầy kinh tởm mà nói: "Cha nuôi tôi tuổi đã lớn rồi, cái ở dưới có tốt đến mức đó không chứ, hai người tranh nhau làm gì vậy hả."
"Huống hồ gì, hai người nếu là nữ thì còn không nói đến, đằng này lại là hai cái lão già mà cứ nhất định phải tranh giành phần dưới của cha nuôi tôi, rốt cuộc các người có ý gì chứ?" Vương Phú Quý khinh bỉ nói.
"Hừm!"
"Nhanh mồm nhanh miệng lắm, muốn chết hả!"
Người đàn ông áo xanh nghe nói như thế, tất nhiên cũng hiểu ý của Vương Phú Quý, lập tức nổi giận, bỗng nhiên thẳng hướng Vương Phú Quý mà đánh tới.
Vương Phú Quý vội vàng ra tay chống cự, kết quả bất ngờ khi phát hiện ra, chỉ mới nói chuyện phiếm một lúc, thời gian chỉ bằng lúc đánh cái rắm thôi mà cơ thể đã khỏe lại, vết thương gần như khôi phục hoàn toàn rồi.
"Móa, cha nuôi, tình hình gì thế này, vết thương của con sao lại khôi phục nhanh như thế?" Vương Phú Quý vừa chống lại tên đàn ông áo xanh đó, vừa tò mò hỏi.
"Con dung hợp cánh tay của cha, trước khi đặt chân đến cảnh giới chuẩn tiên đế, dù vết thương của con có bị nặng hơn nữa thì cũng có thể nhanh chóng khôi phục."