Kỳ thực, nếu không phải lập trường không giống nhau, Tô Thương nói không chừng sẽ giữ lại cho ông ta một mạng.
Nhưng Đường Sơn Khẩu đến từ nước D, ông ta đến Giang Bắc là định giết Tô Thương.
Tô Thương làm việc từ trước đến nay đều rất dứt khoát, đối với người muốn giết anh ấy, anh ấy không chút lưu tình, chắc chắn là phải bị giết hết.
Chỉ có điều, giết người cũng cần có thời cơ, thời cơ không đến, anh ấy có thể nở nụ cười trên môi cùng với đối phương nói chuyện trên trời dưới đất, cái rắm gì cũng nói được, nhưng khi thời cơ chín muồi, Tô Thương xuống tay sẽ cực kỳ tàn nhẫn, bình thường là một cú đánh chết.
Triệu Văn Bân, Nạp Lan Dịch, hai người này chính là ví dụ.
Lúc này, trong phòng khách biệt thự có ba xác chết, theo thứ tự là Tống Lệ Hoa, người làm da đen và Đường Sơn Khẩu.
Sau khi giải quyết xong Đường Sơn Khẩu, Tô Thương lấy ra Hóa Thi Thủy, định tiêu hủy toàn bộ vết tích.
Nhưng lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến, trên điện thoại hiển thị tên Lý Nguyệt.
"Vợ à, muộn thế này rồi còn gọi điện thoại cho anh, có việc gì sao?" Tô Thương nhẹ nhàng cười nói.
"Tô Thương, anh đang làm gì thế, đã ngủ chưa vậy?" Trong điện thoại, truyền đến giọng nói rất tự nhiên.
"Anh vẫn chưa ngủ."
Tô Thương nở một nụ cười, vừa trả lời Lý Nguyệt, vừa đổ Hóa Thi Thủy lên trên ba xác chết.
m thanh xì xèo vang lên, ba cái xác nhanh chóng phân giải, biến mất trong tích tắc.
"Tiếng gì vậy, Tô Thương, anh đang làm gì thế?" Lý Nguyệt nghe được những tiếng xì xèo đó, liền tò mò hỏi.
"Anh đang..."
Tô Thương liếc nhìn vết máu trên mặt đất, nhẹ nhàng cười nói: "Anh đang ở quầy đồ nướng, vừa rồi ông chủ làm xiên thịt cho anh, một xâu thịt cừu lớn, nướng trên than xì xèo xì xèo như thế, hương vị cực kỳ thơm."
"Giờ đã là mấy giờ rồi, anh còn ăn thịt nướng nữa, anh không sợ mập hay sao?" Lý Nguyệt tức giận nói.
"Mập lên thì sao chứ, dù sao thì em cũng là vị hôn thê của anh, em cũng sẽ không thể ghét bỏ anh."
"Ai nói em không thể?" Lý Nguyệt nói đùa: "Nếu anh trở thành tên mập hai trăm cân, em sẽ không gặp mặt anh nữa."
"Vợ, em như thế là kỳ thị, con trai mập một chút thì sao chứ, càng mập càng có nhiều cảm giác an toàn." Tô Thương cười phản bác lại.
"Vâng vâng vâng, anh nói đúng được chưa, được rồi, không chém gió nữa, nói chuyện chính thôi."
Lý Nguyệt cười cười, sau đó nói: "Anh bây giờ có thời gian không, qua đón em một chút, em có chút việc phải đi đến nhà hàng Yến Tây Hồ."
"Yến Tây Hồ?"
Tô Thương dừng một chút, ngược lại cười nói: "Yến Tây Hồ có thể nói là nhà hàng tình nhân nhất nhì Giang Bắc, em đi đến đó làm gì...Oh, vợ à, anh hiểu rồi, em là muốn hẹn hò với anh hả."
"Ha ha, do thời gian gần đây em bận quá, chưa mời anh ăn được bữa nào đàng hoàng cả, trái lại toàn để anh phải chủ động, đây là sơ suất của em."
Tô Thương có chút áy náy, sau đó chuyển hướng nói: "Đúng rồi, vợ ơi, chỗ nhà hàng đó đã đặt bàn xong chưa, muộn thế này rồi, chúng ta đi ăn tối, nhất định không thể về nhà, phải tìm một chỗ nghỉ ngơi cho thật tốt mới được."
"Bên cạnh Yến Tây Hồ có một khách sạn tình nhân, cực kỳ nóng bỏng, cái gì mà giường nước, phòng bia rượu, vòng treo...cái gì cần có đều có, nếu em chưa đặt khách sạn, thì giờ anh sẽ đặt một phòng, phòng giường nước là cực kỳ tốt, ở bên trên làm cực kỳ thoải mái."
"Anh im miệng đi, ai nói muốn cùng anh ở phòng giường nước chứ!" Lý Nguyệt tối sầm mặt lại mà nói.
“Các loại hình khác cũng được, chơi chủ yếu là do tâm trạng của mình thôi.”
"Tô Thương, trong đầu anh toàn chưa cái gì vậy hả, suy nghĩ quá bẩn thỉu rồi."
Lý Nguyệt nghiến răng nói: "Em đi Yến Tây Hồ là thật sự có việc gấp, một người bạn thân nhất của em có chuyện, muốn thương lượng với em một chút."
"Cô ấy nói, chuyện này phải giữ bí mật, không thể để người nhà của em biết, nếu không thì người nhà của em nhất định sẽ nói cho ông nội cô ấy biết."
Lý Nguyệt nói tiếp: "Vì thế em không muốn để tài xế đón em đi Yến Tây Hồ, em cũng không dám gọi taxi, vì thế mới nghĩ đến anh, anh rốt cuộc có đến đón em không, nếu không đến thì thôi đi, em tìm người khác giúp vậy."
"Đi, phải đi chứ, vợ đợi anh một chút, anh sẽ qua đó liền."
Tô Thương đồng ý ngay, sau khi tắt điện thoại liền rời khỏi phòng khách.
Nhưng lúc này, anh ấy chợt nhận ra, Bạch Miêu ở trên lầu không biết từ lúc nào đã xuống đây.
"Gâu."
Bạch Miêu lúc này, toàn thân phát ra ánh sáng, nó hút toàn bộ máu ở dưới đất vào trong bụng.
Cùng lúc đó, cơ thể Bạch Miêu lơ lửng trên không, bụng giống như quả bóng chứa đầy không khí, không ngừng nở ra.
"Gâu gâu gâu."
Ngay sau đó, Bạch Miêu biểu cảm dữ tợn, phát ra tiếng kêu đau đớn, lăn lộn giữa không trung, trông cực kỳ khổ sở.
"Những dòng máu này, là tinh huyết của ba cao thủ tông sư, ẩn chứa chân khí khổng lồ."
"Mặc dù chân khí và linh khí khác nhau, sơ với linh khí yếu hơn gấp nhiều lần, nhưng dù sao cũng có năng lượng rất mạnh."
Tô Thương vừa nhìn chăm chú vào Bạch Miêu, vừa phân tích nói: "Bạch Miêu chắc là cảm ứng được dòng máu bên trong có năng lượng, cho nên nuốt thẳng vào trong."
"Cái đồ nhỏ ham ăn này, chỉ mới luyện khí tầng thứ nhất mà thôi, sao mà dám ăn tinh huyết của ba tên tông sư võ đạo này chứ, không phải tự tìm cái chết sao?"
"Được rồi, lúc trước bà nội của Nạp Lan Dịch đi vào biệt thự, may mà có mày nhắc nhở, giúp tao một việc lớn, bây giờ tao cũng giúp mày một lần vậy."
Trải qua chuyện lúc trước, Tô Thương cảm thấy, nuôi một con chó bên cạnh chỉ có lợi chứ không có hại.
Lần sau lúc mình tu luyện, hoàn toàn có thể để Bạch Miêu bảo vệ mình, có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
Thế là Tô Thương quyết định cứu mạng Bạch Miêu, nghiêm túc nói: "Bạch Miêu, tao biết mày có thể nghe tao nói, với tình hình này của mày, nếu tao không giúp mày thì mày tất nhiên sẽ nổ tung mà chết."
"Nhưng tao cũng không phải vô duyên vô cớ mà cứu mạng mày, chỉ cần mày nhận tao làm chủ nhân, từ nay về sau chỉ nghe theo mệnh lệnh của tao, tao sẽ truyền thụ cho mày một bộ công pháp tu luyện linh thú phù hợp, mày mượn nhờ công pháp, thì có thể hóa giải năng lượng khổng lồ trong cơ thể mày, không chỉ không thể chết, ngược lại còn có cơ hội bứt phá.
Vừa nói, Tô Thương cắn đầu ngón tay của mình, nặn ra một giọt máu, sau đó làm phép với giọt máu trên đầu ngón tay của mình.
Trong chốc lát, giọt máu trên đầu ngón tay này liền xuất hiện một số hoa văn phức tạp ngay trên đầu ngón tay.
"Đi!"
Tô Thương vung tay lên, giọt máu trên đầu ngón tay bay đến bên cạnh Bạch Miêu, sau đó anh ấy cười nói: "Bạch Miêu, đây là khế ước chủ tớ, một khi mày ăn rồi, thì nhất định phải phục tùng tao, nếu mày có một chút thái độ thù địch với tao, dù là sau này thực lực của mày cao ngất trời, vượt qua cả tao, cũng vô tích sự, mày sẽ bị huyết tinh tấn công lại, tự chịu diệt vong, nếu mày đồng ý làm linh thú của tao, thì ăn nó đi."
"Sự việc tao đã nói trước đó, dù là mày không ký khế ước huyết tinh với tao, tao cũng sẽ cứu mày, nhưng cách cứu mạng lại khác nhau, tao sẽ ra tay thay mày giải quyết năng lượng trong cơ thể, nhưng sẽ không truyền dạy cho mày công pháp linh thú." Tô Thương nói thêm.
Sau khi Bạch Miêu nghe thấy lời của Tô Thương nói, không chút lưỡng lự, trực tiếp nuốt vào trong bụng giọt máu trên tay của Tô Thương, xem như đã ký kết khế ước chủ tớ.
"Được, từ nay về sau, mày chính là linh thú thứ hai của tao!"
Tô Thương xuất hiện một nụ cười, sau đó phát ra một quả cầu ánh sáng, tràn vào cơ thể Bạch Miêu: "Đây là công pháp thần phẩm, thôn thiên linh thú quyết, tu luyện thành công có thể thôn tính trời đất, tung hoành bốn phương, rong ruổi tám hướng, hôm nay tao truyền cho mày!"
Vù!
Bạch Miêu sau khi nhận được bí quyết thôn tính linh thú, nhanh chóng luyện hóa huyết tinh trong cơ thể, cái bụng tròn xoe nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Ngay sau đó, luồng sáng xung quanh cơ thể nó mất đi, ánh mắt cung kính nhìn vào Tô Thương, sau đó, giọng nói của một cô gái trong trẻo vang lên trong tâm trí của Tô Thương: "Cảm ơn chủ nhân ban thưởng công pháp!"