Vì thế, Lưu Huy liền ở bên ngoài thành phố, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa Tô Thương trở về Giang Bắc.
Còn Giang Thành Dương thì cũng rời đi, vì Quốc Nhận còn rất nhiều chuyện cần anh ấy xử lý.
Thế là.
Tô Thương liền đem đứa con mình ra ngoài, hai cha con đi đến thành phố phồn hoa.
"Đây chính là thành phố sao, người đẹp nhiều quá, không hổ danh là vùng đất quan trọng nhất của nước Hoa."
Tô Tinh Hà nhìn tới nhìn lui những người đẹp qua lại, nước miếng như muốn chảy ra ngoài: "Hi hi, con muốn ở đây tìm một đống vợ bé!"
Một đống?
Cái tên ngu dốt toán học này, vợ mà cũng có thể dùng chữ đống để hình dung hay sao?
Tô Thương khinh bỉ liếc nhìn con trai của mình, bỗng nhiên nghĩ ra cách dạy con trai một cộng một bằng mấy.
"Con trai, nếu con có một vợ bé, cha lại cho con thêm một vợ bé nữa, thế bây giờ con có mấy vợ bé hả?" Tô Thương hỏi.
Tô Tinh Hà không chút nghĩ ngợi, liền nói: "Hai người."
"Lại ví dụ thêm, nếu con có 235 vợ bé, cha lại cho con thêm 149 người nữa, thế bây giờ con có mấy vợ bé?"
"384 người!" Thời điểm trả lời vấn đề này, Tô Tinh Hà hết sức hưng phấn.
"Cmn, phép cộng ba chữ số cũng biết rồi, thần đồng quá!"
Tô Thương tăng độ khó lên, hỏi tiếp: "Nếu như con có 1500 vợ bé, cha cho con thêm 3425 vợ bé nữa, thì con có mấy vợ bé?"
"4992!" Tô Tinh Hà cực kỳ kích động, hình dung được kiểu như mình đang có rất nhiều vợ bé vậy.
"Ha ha ha, con trai, ngầu thật đó chứ!"
Tô Thương vui mừng cười, sau đó hỏi: "Thế một cộng một, bằng mấy?"
Nhưng ai ngờ, mặt mũi Tô Tinh Hà lại tràn đầy mờ tịt, lắc đầu nói: "Con gà mờ lắm."
Gà mờ sao?
Gà mờ cái đầu mày đó!
Sắc mặt Tô Thương tối sầm lại, cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng lúc cha lấy thắt lưng ra đánh mình là thế nào rồi.
Khốn nạn.
Nhìn thấy con trai mình rác rưởi như vậy, một cộng một cũng không biết bằng mấy, Tô Thương chỉ hận không thể để con trai trải nghiệm một chút gánh nặng trong tình thương của cha.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, Tô Tinh Hà vẫn còn nhỏ.
Aiya, được rồi, con ruột, con ruột mà.
Tô Thương cố gắng hết sức để kiềm chế lại cái cảm giác muốn ra tay, sau đó anh ấy dẫn theo Tô Tinh Hà, tiếp tục đi bộ trong thành phố.
Có điều.
Tô Tinh Hà đi tới đi lui, bỗng nhiên dừng lại, trừng trừng đôi mắt nhìn qua hướng ba giờ.
Nơi đó có một cô bé gái khoảng bốn tuổi, đang ăn kẹo hồ lô.
Còn bên cạnh, cũng là quán bán kẹo hồ lô, trong tủ kính trưng bày rất nhiều loại mứt quả.
"Ừng ực."