"Dực Cân, tình hình vết thương của cô thế nào rồi, có khá hơn chút nào không?"
Đúng lúc này, Long Bình Sinh mở lời, gương mặt anh tuấn nở một nụ cười.
"Đỡ hơn nhiều rồi."
Thái độ của Tô Dực Cân đối với Long Bình Sinh, rất lạnh nhạt, cảm kích đối phương, nhưng không đến mức phải lấy thân báo đáp.
Nhưng đây chỉ là bề ngoài, Tô Dực Cân sớm đã đoán được thân phận của Long Bình Sinh, cho nên trong lòng cô vô cùng căm hận ông ta, tất cả chỉ là giả vờ, không thể hiện ra bên ngoài mà thôi.
"Long thiếu gia."
Lúc này, Tô Dực Cân nhìn liếc nhìn Lưu Huy một cái, cô cứ cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra là ai, do đó ánh mắt của cô lại dừng lại trên người Long Bình Sinh, hỏi dò: "Cô gái này là ai vậy?"
"Ha ha, Dực Cân, quên mất không giới thiệu với cô, cô gái này là người tôi đụng trúng trong ngọn núi lớn ở Vân cương, cô ấy tên là. . ."
Thoắt một cái Long Bình Sinh đã phản ứng kịp rồi, cười hỏi hỏi: "Cô gái, cả một quãng đường cô đi cùng tôi đến đây, tôi lại quên mất hỏi tên của cô, cô có thể nói cho tôi biết được không?"
"À, tôi tên Lưu Huy."
Lưu Huy nghe thấy người khác hỏi mình tên, liền phản xạ có điều kiện nói, nói xong mới nhận ra có gì đó không ổn.
Một cô gái xinh đẹp yểu điệu sao lại tên là Lưu Huy được chứ, nam tính quá đi.
"Lưu Huy á?"