Ngay sau đó.
Tô Thương bình thản nói: "Với thân phận của các cô, vậy thì chắc chưa từng nghe nói qua người tu chân đúng không."
"Nhưng về các loại tiểu thuyết hay tác phẩm điện ảnh và truyền hình, chắc có lẽ các cô đã nghe qua."
"Không sai, tôi chính là một người tu chân, đồng thời, tôi cũng có thể giúp cho các cô trở thành người tu chân."
Tô Thương nói tiếp: "Có điều, điều kiện tiên quyết là các cô phải ký vào linh hồn khế ước."
"Đây cũng không phải khế ước bình thường, chỉ cần các cô ký kết thì cả đời này sẽ phải chịu sự khống chế của tôi, tôi muốn các cô làm cái gì thì các cô nhất định phải làm cái đó, nếu như cãi lại mệnh lệnh của tôi, thì chỉ cần một ý niệm trong đầu thì tôi đã có thể khiến cho các cô chết đi sống lại."
Tô Thương nghiêm mặt nói: "Nếu như các cô muốn trở nên mạnh mẽ, thì bây giờ có thể nhỏ ra một chút máu ở đầu ngón tay, đưa tay đặt lên khế ước trước mắt các cô."
"Nếu không muốn thì cũng không sao cả, tôi có thể xóa bỏ trí nhớ của các cô về tôi, từ nay về sau các cô sẽ được tự do."
Tô Thương thản nhiên nói: "Quyền lựa chọn nằm trong tay các cô, trong vòng mười giây hãy đưa ra lựa chọn."
"Tô đại thiếu gia, thiếu gia cho chúng tôi một cơ hội tốt như vậy, chúng tôi nhất định sẽ quý trọng, xin cảm ơn Tô đại thiếu gia!"
Liễu Uyển Âm không chút do dự lập tức cắn rách ngón tay, hoàn thành ký kết đầu tiên.
Chín cô gái trẻ đẹp còn lại, ai nấy cũng đều nặn ra một giọt máu ở đầu ngón tay, nối gót trở thành người hầu của Tô Thương.
"Ừm."
"Rất tốt."
Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó cười nói: "Từ giờ trở đi, mọi người chính là nô lệ của tôi, xưng hô với tôi là cậu chủ cũng được"
"Vâng, cậu chủ!"
Mười người Liễu Uyển Âm đồng thanh nói, giọng nói của mười người con gái hòa lại với nhau, uyển chuyển dễ nghe.
"Mọi người đi theo tôi vào phòng."
Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, sau khi nói một câu liền bước lên lầu ba.
"Nhanh như vậy sao, bây giờ đã muốn đi vào phòng rồi."
"Cậu chủ có ý gì chứ, xem sẽ vân là muốn chúng ta hầu hạ rồi."
"Cậu chủ để cả mười người chúng ta đều sau đó, chị Uyển Âm à, làm sao bây giờ."
...
Mấy người hầu đó nghe được mệnh lệnh của Tô Thương, khuôn mặt ngọc nhất thời đỏ ửng, ai nấy đều cực kỳ ngượng ngùng.
"Mọi người đừng lo lắng."
Liễu Uyển Âm cũng chưa trải qua chuyện này, tâm trạng cực kỳ rối bời, nhưng lại cố giả vờ trấn an mọi người: "Chúng ta là nô lệ của cậu chủ, ngày này sớm muộn gì cũng phải tới thôi."
"Kỳ thật, sắc đẹp của chúng ta, so ra thì kém hơn những người con gái bên cạnh cậu chủ rất nhiều, nhưng thắng ở chỗ, chúng ta có nhiều người."