"Các cậu nhanh chóng rời khỏi biên giới phía Nam đi, càng xa càng tốt, đừng để ông ta để mắt tới, tôi sẽ tìm cơ hội để cắt đuôi lão già này."
Nghe được giọng nói của cậu chủ, Tiêu Đình lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng thần giao cách cảm truyền đạt lại những lời của Triệu Thiên Sách nói với Tô Thương.
"Đi đến thành phố sao?"
"Ha ha."
"Vậy các cậu đi đi, thành phố là vùng đất trọng yếu của hoàng thất, mà hoàng thất có thể nắm giữ được thiên hạ, chắc hẳn là có trụ cột cường mạnh ở bên trong, đến thành phố rồi thì các cậu cũng được an toàn một chút."
"Đợi sau khi tôi cắt đuôi được lão già này, tôi cũng sẽ đi đến thành phố một chuyến, không nói nhiều nữa, ông ta đuổi sát tôi rồi."
...
Sau khi nói chuyện với cậu chủ xong, Tiêu Đình nhìn sang Triệu Thiên Sách rồi thản nhiên nói: "Chiến thần Thiên Sách, lúc nào thì xuất phát về thành phố?"
Triệu Thiên Sách có chút ngạc nhiên, mới vừa rồi còn bảo không có hứng thú, sao đột nhiên lại thay đổi quyết định rồi?
Nhưng mà.
Đây là chuyện tốt cho nên Triệu Thiên Sách cũng không suy nghĩ nhiều, khẽ cười nói: "Biên giới phía Nam có một máy bay chiến đấu đặc biệt, lúc này có thể xuất phát được rồi, các cậu không chỉ đánh bại được sự tấn công của nước D, còn bắt sống được quốc chủ của nước D nữa, không thể không kể công, Bình Thân Vương chắc chắn sẽ trọng thưởng cho các cậu."
Tiêu Đình gật đầu, nếu như là lúc trước thì anh ấy sẽ rất vui mừng, nhưng mà bây giờ, anh ấy đối với mấy thứ này thật sự không còn cảm thấy hứng thú nữa.
49 thành viên Huyết đồ cũng đều cảm thấy như vậy.
Bọn họ đã được cảm nhận khoái cảm khi được nhanh chóng tấn thăng thực lực, cho nên đối với mấy chức quan này, sớm đã không còn hứng thú nữa.
Nếu như không phải cậu chủ kêu bọn họ đến thành phố, thì bọn họ chắc chắn sẽ không thèm đi.
Tiếp theo đó.
Triệu Thiên Sách điều tới binh lính canh phòng ở tỉnh lân cận đến thu dọn chiến trường, rồi sau đó dẫn Tiêu Đình cùng với 49 thành viên Huyết đồ áp tải Đoan Mộc Thuật đang bị trọng thương hôn mê, rời khỏi biên giới phía Nam.
....
Cùng lúc đó.
Tô Thương đang băng qua chiến trường hoang tàn, vắng vẻ, anh không ngừng thi triển Chỉ xích thiên nhai.
Mà sau lưng anh, chính là lão quái vật đã sống gần 300 năm Đoan Mộc Lưu, đuổi theo mãi không buông.
Khoảng cách của hai người, vẫn luôn duy trì một khoảng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không hề có chút mảy may thay đổi nào.
“Ông già chó chết này, thực lực của ông ta đúng là vượt xa Trương Trọng Ngu. Lúc trước ông ta đã tự phát nổ để đặt chân vào cảnh giới Thần Tông, quả nhiên là khủng bố.”
Mặt Tô Thương nặng nề như nước, anh thầm suy nghĩ trong lòng cũng không dám sơ suất dù chỉ một giây, không ngừng thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai.