"Đáng ghét!"
"Tên Tô Huyền Thiên đáng chết!"
"Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!"
Cô gái có sống mũi cao, đôi mắt to và khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt hơi xám, rất đẹp, đặc trưng của người dân tộc thiểu số.
Xương chân mày cao và hốc mắt hơi sâu càng làm tăng thêm phong thái khác lạ.
Vẻ ngoài của cô gái thuộc kiểu Tây Vực, rất giống diễn viên nổi tiếng Cổ Lực Na Trát, vô cùng xinh đẹp, nổi bật.
Cô ấy chính là truyền nhân của dược vương- Tôn Nhất Hiên.
Kỳ thực, tên thật của Tôn Nhất Hiên là Tôn Nghệ Huyên, hai tên này đồng âm nhưng khác chữ.
Lúc này.
Tôn Nhất Huyên nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra, hận đến mức nghiến răng, nghiến lợi, thẹn quá quá hận mắng chửi Tô Thương.
"Tiểu thư, cô nhỏ tiếng một chút, bây giờ Tô Huyền Thiên đã là điện chủ, cô không thể mắng anh ta như vậy." Bình Bình ở bên cạnh vội vàng nói.
"Tôi biết anh ta là điện chủ, nhưng tôi không nhịn được, tên này quá đáng ghét mà!"
Tôn Nghệ Huyên tức đến nổi thở hồng hộc nói: "Anh ta không biết giới tính của tôi, ôm tôi thì cũng thôi đi, tôi cũng không tính toán với anh ta, nhưng anh ta vậy mà lại nói những lời đó bên tai của tôi, đúng là hạ lưu mà!"
Bình Bình nghe thấy như vậy, hiếu kỳ hỏi: "Tiểu thư, điện chủ rốt cuộc nói với cô cái gì vậy, thử vị mặn của tôi, là ý gì, sao tôi nghe không hiểu gì cả vậy?"
"Chính là, chính là..."
Tôn Nghệ Huyên ghé sát tai của Bình Bình rồi nhỏ giọng nói mấy câu, khuôn mặt tuyệt đẹp đỏ ửng lên.
"A!"
Khuôn mặt tròn trĩnh của Bình Bình sau khi biết rõ sự việc thì cũng đỏ bừng lên như quả táo, nghiến răng nói: "Điện chủ, thật vô liêm sỉ mà, vậy mà nói cô sẽ...của tôi...a, không biết xấu hổ mà!"
"Ừ hử, đúng là không biết xấu hổ!"
Tôn Nghệ Huyên lạnh lùng nói: "Tô Huyền Thiên, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu, món nợ này, sẽ có ngày tôi thanh toán sòng phẳng với anh, cho anh biết sự lợi hại của tôi!"
"Tiểu thư."
Bình Bình nghe thấy như vậy liền nhỏ tiếng khuyên bảo: "Kỳ thực, cũng không thể hoàn toàn trách điện chủ được."
"Anh ta hoàn toàn không biết giới tính của cô, cho nên mới trò chuyện với cô mấy chuyện bọn con trai thường nói với nhau, anh ta cũng không phải cố ý cợt nhả cô, oan gia nên cởi chứ không nên buộc, hơn nữa bây giờ anh ta là điện chủ của Dược Vương Điện rồi, vẫn là không nên đắc tội với anh ta thì tốt hơn." Bình Bình an ủi nói.
"Cái gì mà mấy chuyện tụi con trai hay nói với nhau, đàn ông con trai bây giờ đều bẩn thỉu như vậy sao?"
Tôn Nghệ Huyên không cho là đúng nói: "Tôi giả làm con trai lâu như vậy rồi, sao trước giờ cũng chưa trò chuyện qua về mấy chuyện này chứ?"
"Tiểu thư, cô là truyền nhân của dược vương, sau khi cải trang thành con trai thì những người cô tiếp xúc không giàu sang cũng cao quý, bọn họ đều rất tôn kính cô, sao có thể dám cợt nhã trước mặt cô chứ." Bình Bình cười nói.
"Tôi không quan tâm, tóm lại, mối thù này tôi sẽ nhớ kỹ, có cơ hội nhất định sẽ cho anh ta biết tay!"