Một bóng người chợt vút lên trời cao, cách mặt đất mười mấy mét, rồi từ từ hạ xuống, sau đó rất nhanh đã đứng vững vàng trên mặt đất.
Người này mang một vẻ mặt khắc khổ, rõ ràng là đã là một người tuổi già sức yếu, vì đã quá già cho nên da thịt co rút lại, khiến cho cơ thể trông gầy gò, còm cõi, lưng thì còng xuống, chính xác là một lão già cằn cỗi.
Nhưng trên người ông ta lại tỏa ra luồng khí tức khiến người khác không dám coi thường, khủng bố vô cùng.
"Các người quả thực không tệ, năm mươi người lại có thể giết được gần 3000 tông sư cùng với hơn 50 vạn tướng sĩ của tôi."
Đoan Mộc Lưu đứng sừng sững không động đậy nhìn về phía các thành viên Huyết đồ nơi xa xa, nhếch miệng lên nói: "Tốt, rất tốt, không ngờ lúc tôi còn sống, lại còn có thể chứng kiến được một màn võ công tuyệt đẹp, vô song như vậy."
Tiêu Đình cùng với 49 thành viên Huyết đồ, hoàn toàn không dừng bước lại.
Bọn họ cũng đã cảm nhận được nổi nguy hiểm đang cận kề, cho nên càng gia tăng tốc độ chạy trốn.
"Thực lực của người ở sau lưng chúng ta mạnh quá, cậu chủ chắc hẳn cũng không phải là đối thủ của ông ta, đừng gây rắc rối cho cậu chủ thêm nữa, nếu như có thể thì hãy tận lực kéo dài thời gian chạy trốn cho cậu chủ!"
Thực lực của Tiêu Đình là mạnh nhất, cho nên anh ấy có thể cảm nhận được sức mạnh khủng bố của Đoan Mộc Lưu, cho nên liền dẫn theo 49 thành viên Huyết đồ chạy trốn sang một hướng khác.
"Hừ!"
"Còn chạy sao, xem ra các người chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, lệnh cấm địa tông trước giờ là do tôi đề ra, cho nên tôi cũng không muốn phá vỡ nó."
Đoan Mộc Lưu lạnh lùng nói: "Nhưng mà, là do các người đã ép tôi, vậy thì cũng đừng trách tôi vậy!"
Vừa dứt lời, ánh mắt của Đoan Mộc Lưu run lên, thân thế biến mất tại chỗ trong nháy mắt, ông ấy trực tiếp bay về hướng các thành viên Huyết đồ.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Thực lực của Đoan Mộc Lưu quá mạnh, chí ít đã đạt đến bán thần tông, cao thủ cấp bậc này, trong lúc ra tay thì đều thần không biết quỷ không hay.
Đối mặt với ông ta, 49 thành viên Huyết đồ, căn bản không có lực đánh trả nào, cho dù là Tiêu Đình thì cũng không chống đỡ được.
Thậm chí, thành viên Huyết đồ có sử dụng Phục long hợp kích thuật đi nữa thì cũng bị kích phá.
Chỉ trong nháy mắt thì đã có ba, bốn thành viên Huyết đồ ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Nhưng mà.
Không biết Đoan Mộc Lưu đang có âm mưu gì, rõ ràng là ông ta có thể một chiêu giết chết, nhưng ông ta lại nương tay, không hề giết chết mấy người đó.
Mặc dù mấy thành viên Huyết đồ chưa chết nhưng đã mất đi khả năng chiến đấu, nằm bò dưới đất đau đớn rên rỉ.
"Khủng khiếp quá!"
Tiêu Đình giật nảy cả mình, vội vàng nhìn về phía Tô Thương, hô lớn: "Đại thiếu gia, mau chạy đi, chúng tôi cản ông ta lại, các anh em, lên, thề sống chết bảo vệ cậu chủ!"
"Thề sống chết bảo vệ cậu chủ!"
"Thề sống chết bảo vệ cậu chủ!"
"Thề sống chết bảo vệ cậu chủ!"