Cháu gái bảo bối mà mình nuông chiều, yêu thương nhất lại bị một đại thiếu gia ăn chơi trác táng làm. . . . .
Nhìn vẻ mặt tái nhợt, yếu ớt, đến bước đi cũng không lành lặn, Lý Thuần Phong điên máu nhìn Tô Thương như muốn giết anh ấy.
"Lý. . . Ông Lý, có chuyện gì từ từ nói, đừng xúc động như vậy, tức giận như vậy không tốt cho sức khỏe đâu."
Tô Thần Binh nhìn thấy bộ dạng của Lý Nguyệt liền nghĩ chắc là hai người đã xảy ra chuyện gì rồi nên nháy mắt vội vàng trấn an Lý Thuần Phong.
Lý Thuần Phong không thèm để ý đến lời nói của Tô Thần Binh mà nhìn chằm chằm vào Tô Thương, nghiêm túc nói: "Tô Thương, cậu bình thường vui đùa lung tung với phụ nữ bên ngoài tôi không nói, nhưng đến Lý Nguyệt mà cậu cũng dám ra tay, gan cậu lớn quá rồi đấy!"
Cái gì?
Ra tay sao?
Ý ông là sao?
Tô Thương ngây người, dở khóc giở cười nói: "Ông nội Lý, nếu cháu nói chân của Lý Nguyệt là do không cẩn thận nên bị trật chân, ông có tin cháu không?"
"Câm miệng, như thế nào là không cẩn thận, cậu không thể nhẹ nhàng một chút. . . .đồ chết tiệt, ông đây toàn bị cậu lừa mà!"
Lý Thuần Phong tức giận nói: "Tô Thương, cậu đã làm mất đi cái trong trắng của cháu gái tôi, nói đi, bây giờ tính làm sao!"
"Chuyện này. . ."
Tô Thương thấy vậy cũng chẳng muốn giải thích, cười nhẹ nói: "Ông nội Lý, ông yên tâm đi, cháu sẽ chịu trách nhiệm. Nếu không thì ông chọn ngày lành rồi cháu sẽ kết hôn cùng Lý Nguyệt."
"Cậu! Tô Thương, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn cưới Lý Nguyệt sao? Cậu nằm mơ à!"
Lý Thuần Phong tức sắp hộc máu, ánh mắt tràn đầy sự tức giận.
"Lý tóc rối, ông nói cái gì, ai là cóc ghẻ?"
Nghe nói thế, lck không nhịn được mà tức giận nói: "Chái trai tôi tuy rằng ăn chơi gái gú, tuy rằng không có học vấn không nghề nghiệp, tuy rằng nó là đứa vô tích sự. . . . cho dù là đồ bỏ đi cũng không được nói là cóc ghẻ."
Nửa câu sau, Tô Càn Khôn nhỏ giọng nói thầm, rồi lại nói tiếp: "Dù có nói như thế nào thì nó xứng với cháu ông, thừa sức xứng!"
???
Tô Thương đúng bên cạnh có chút hoang mang, luôn cảm thấy ông nội nói cái gì cũng không tốt, nhưng cũng không biết không tốt chỗ nào.
"Hơn nữa."
Lúc này, Tô Càn Khôn tiếp tục nói: "Ông nhìn xem cháu gái ông bằng lòng cùng Tô Thương trở về, hai người chúng nó hòa hợp như thế, chứng tỏ chúng nó đôi bên tình nguyện, hai chúng ta là thế hệ thứ nhất không quản thế hệ thứ hai, đây chúng nó đã là thế hệ thứ ba rồi nên bất luận như thế nào, dù ông có gả cho Tô Thương hay không, hay là cháu gái của ông có tình nguyện gả cho Tô Thương hay không, hiện tại tình yêu tự do là phổ biến, đồ cổ xỉ, ông không hiểu tình yêu tự do là sao à?"
"Tô tóc bạc, ông nói cái gì vậy, cháu gái tôi tình nguyện cùng Tô Thương như thế nào. . . "
Lý Thuần Phong bực mình, đang muốn phản bác.
Nhưng lúc này, Lý Nguyệt kéo Lý Thuần Phong lại, nói nhỏ: "Ông nội, đừng làm ầm ĩ nữa, cháu với Tô Thương chưa xảy ra chuyện gì đâu."
"Lý Nguyệt, không cần lừa ông nội, ông nội từng này tuổi rồi, từng trải rồi nên ông hiểu được."
Lý Thuần Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Cháu thành ra thế này rồi còn nói là không có chuyện gì, Lý Nguyệt ơi là Lý Nguyệt, cháu bồng bột quá, người như Tô Thương không xứng với cháu đâu!"
"Ông nội, cháu thật sự không xảy ra chuyện gì với Tô Thương hết, chúng cháu chỉ đi đến Giang Nam du dịch hai ngày. Mà thôi, con không giải thích nữa."
Lý Nguyệt đành chịu rồi nói: "Cho dù có thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng là cháu tự nguyện, Tô Thương không liên quan, ông muốn đánh anh ấy thì hãy đánh cháu trước đi!"
Lý Nguyệt biết rõ thực lực của Tô Thương.
Nếu ông nội đánh nhau với Tô Thương, chắc chắn sẽ có hai kết quả xảy ra.
Một là Tô Thương tiếp tục che giấu thực lực thì anh ấy sẽ bị ông nội đánh.
Còn nếu Tô Thương để lộ thực lực ra thì người bị đánh chắc chắn là ông nội.
Lý Nguyệt không muốn Tô Thương bị đánh, cũng không muốn ông nội bị đánh cho nên cố hết sức để ngăn cản.
"Đúng là có con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm, Lý Nguyệt, cháu đang uy hiếp ông ư." Lý Thuần Phong giận dữ nói.
"Được rồi ông nội, thực ra Tô Thương đối với cháu rất tốt, chuyện của cháu ông đừng quan tâm nữa, cháu tự mình có thể giải quyết được."
Lý Nguyệt đỡ lấy Lý Thuần Phong, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, ông nội, chúng ta về nhà đi."
Lý Thuần Phong nhìn thấy thái độ của cháu gái, liền biết là đêm nay không dạy dỗ được Tô Thương nên tức giận nói: "Tô Thương, tôi không biết cậu dùng lời ngon tiếng ngọt gì để dụ dỗ Lý Nguyệt, nhưng cậu đừng hòng mà kết hôn với Lý Nguyệt, hôn ước trước kia bây giờ hủy bỏ!"
"Ông nội Lý, ông có đang nói nghiêm túc không?" Tô Thương suy ngẫm cười nói.
Lý Thuần Phong kiên quyết nói: "Đương nhiên!"
"Không hối hận?"
"Haha!"
Lý Thuần Phong lạnh lùng cười nói: "Ông đây cả đời chưa biết hối hận là gì, chỉ cần tôi còn sống thì cậu đừng hòng bước chân vào Lý gia!"
Tô Thương nghe vậy liền cười nhẹ nói: "Ông nội Lý à, tại sao ông không nghĩ sau này ông sẽ phải cầu xin cháu đến nhà ông."
"Không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ có chuyện tôi cầu xin cậu? Cậu nằm mơ à!"
"Lý Nguyệt, Khuê Vũ, về nhà nhanh!"
Lý Thuần Phong liếc nhìn Tô Thương một cái với ánh mắt khinh thường rồi rời đi.
"Tô Thương, cửa nhà Lý gia không phải cậu muốn đến là đến, nắm đấm của tôi không có mắt đâu!" Lý Khuê Vũ nói dứt câu cũng ra về.
"Tô Thương, ông nội với cha em đang nóng giận, anh đừng tức giận làm gì, em sẽ đi theo họ để giải thích rõ ràng, chúng ta không làm gì có lỗi với lương tâm hết." Lý Nguyệt nói rồi chạy theo ông nội.
"Ừm, vợ à, anh không giận đâu."
Tô Thương cười cười, suy nghĩ nói: "Đúng rồi vợ ơi, về đến nhà đừng quên uống uống nhé."
"Em không có bệnh thì uống thuốc gì?" Lý Nguyệt tò mò hỏi.
"Là thuốc. . tránh. . thai."
Tô Thương cố ý lớn tiếng nói: "Đương nhiên, hiện tại nếu như em dự định có con thì không cần phải uống thuốc, đừng lo lắng, anh sẽ chịu trách nhiệm với em đến cùng, anh hứa sẽ là một người cha tốt."
Lý Thuần Phong đi còn chưa được xa, nghe thế liền dừng lại, tức giận đến run người, lạnh lùng nói: "Lý Nguyệt, về nhà mau!"
"Muốn chết à, Tô Thương, vốn đã không giải thích rõ ràng được rồi mà anh còn nói lung tung gì vậy!"
Lý Nguyệt đỏ mặt, giận dữ liếc nhìn Tô Thương rồi vội vàng đuổi theo ông nội với cha: "Ông nội với cha đừng có hiểu lầm, sự thật là cháu cùng với Tô Thương. . ."
Ba người Lý gia rất nhanh đã đi xa.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Tô Thần Binh nhìn Tô Thương rồi rút ra cái thắt lưng nghiêm nghị nói: "Nhóc con, nhìn xem chuyện tốt con làm đi, thương cho roi cho vọt, đêm nay cha sẽ cho con biết thế nào là tình cha như núi!"
"Dừng tay!"
Nhưng lúc này Tô Càn Khôn lại lên tiếng ngăn cản.
Tô Thương thấy vậy liền vội vàng chạy ra sau lưng ông nội để tìm kiếm sự che chở.
"Cha à, thằng nhóc này không dạy dỗ không được, ngay cả Lý Nguyệt mà cũng dám đùa giỡn, to gan quá rồi!"
Tô Thần Binh tức giận không chịu nổi mà cầm thắt lưng đánh Tô Thương.
"Cha bảo con dừng tay, cất thắt lưng đi, nó đã được nuông chiều từ nhỏ, con lấy thắt lưng đánh nó có ích gì?" Tô Càn Khôn lạnh lùng nói.
Thật là đúng!
Ông nội rất đỉnh!
Tô Thương nghe ông nội nói thế, cảm động muốn khóc, đúng là tình thân, vẫn là ông nội thương mình nhất.
Nhưng đúng lúc này, Tô Càn Khôn lại rút ra một thanh kiếm mềm từ thắt lưng, dưới ánh trăng, có một ánh sáng lạnh, sau đó ông ấy lặp lại một câu:
"Thắt lưng đánh là vô dụng. . . "